Người đăng: viethungnbk
"Keng, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ "Cậu Bé Quàng Khăn Đỏ", kí chủ
nhận được:
+300 ĐTL
+1 cái Quạt Thổi Lửa (1 tinh {☆})"
Lâm Phong tâm tình rất không tệ, hắn đem một mớ thảo dược với cái đỉnh bí ẩn
ra.
Thuận tiện đem luôn cái quạt lửa rồi, giám sát một phen:
+Quạt Thổi Lửa (1 tinh {☆})
-Bình sinh là một cái phàm quạt điện, trải qua hấp thu nồng nặc Hoả Linh chi khí, biến thành một cái Thần Quạt Điện! Tự thân vô hạn điện năng!
-Tác Dụng: Đem linh khí xung quanh tụ lại trong lồng quạt, đem phóng ra nhiệt độ cao hoả diễm! Chia ra làm 5 cấp:
-Cấp 1 40 độ C: Sấy khô
-Cấp 2 100 độ C: Đun nước nóng, nướng đồ ăn
-Cấp 3 300-700 độ C: Luyện chế đan dược
-Cấp 4 1000-5000 độ C: Luyện chế trang bị
-Cấp 5 20000 độ C: Sưởi ấm
"....."
Lâm Phong đứng hình không biết đến lần thứ bao nhiêu. Phàm quạt điện? Hấp thu
linh khí? Cái này mẹ sao cũng là cái quạt điện bình thường a? Ngươi kêu cái
quạt điện còn hấp thu Hoả Linh chi khí thành Thần khí? Sao không đem nguyên
ngọn núi hấp thu linh khí thành Thần sơn luôn đi?
Còn cái này nữa, 20000 độ C đem sưởi ấm? Vậy bao nhiêu mới là nóng? Bao nhiêu
mới là "lửa"? Sao không đi lên mặt trời mà nướng đồ ăn đi?
Bất quá vẫn là hàng tốt! Thậm chí còn có thể đem dùng để luyện khí, chắc sau
này hắn phải học thêm luyện khí, học càng nhiều càng tốt chứ sao!
Nhưng cái óc bã đậu Lâm Phong này thì hiểu đếch gì? Hắn có học thêm bao nhiêu
cuốn sách mà không nắm giữ cơ bản thì để làm gì đâu?
Cái quạt mà hắn lấy ra, thật sự rất đặc biệt, nếu như có ai thấy được thì đều
sẽ không khỏi kinh ngạc về độ kì lạ và đặc trung của nó, thân nó cao cao, có
một cây cột ở giữa, phía dưới có một cái tựa như bánh xe một dạng, phía trên
có một cái cánh quạt ba cánh được bọc bởi một cái lồng, phía sau là mô tơ,
hình dáng của cái quạt y chang... một cái quạt! (đừng gạch bần tăng)
Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung thì Lâm Phong cũng quay trở lại vị trí ban
đầu, hắn cầm cuốn Bách Khoa Toàn Thư với một cây bút ra, viết vào dòng chữ:
"Cách luyện chế cấp 1 hồi phục loại hình đan dược"
Hắn viết như vậy vì hắn chả biết tên của loại đan nào cả, nên đành viết vậy
thôi.
Một dòng chữ hiện lên: "Yêu cầu: 0/100 hạ phẩm linh thạch"
Ném một cục trung phẩm linh thạch vào, dòng chữ biến mất, một tràng chữ lại
hiện ra! Phải, một tràng dài tổ bố chữ hiện ra!
Lâm Phong nhất thời sững sờ, hắn tưởng nó chỉ đem một cái đan phương đi ra, ai
dè đem tới mười mấy cái đan phương đi ra, quả nhiên không hổ danh bất hư
truyền Bách Khoa Toàn Thư, cái gì cũng biết!
Cảm thán xong xuôi hắn đem gọi hệ thống ra: "Hệ thống, đem chọn lựa mấy cái
loại đan cần thiết để chữa thương tinh linh này cho ta"
"Keng, đo lường hoàn cảnh, kí chủ chỉ có thể luyện chế Bổ Huyết Đan!"
Lâm Phong không hiểu, tại sao lại ít như thế? Ta hái nhiều thảo dược lắm mà?
Hắn liền hỏi: "Hệ thống, tại sao lại chỉ luyện được mỗi loại này? Chả phải ta
hái nhiều lắm sao?"
Hệ thống đáp lại: "Keng, kí chủ hái được thảo dược đại đa số là độc dược, nên
chỉ có thể luyện chế được Bổ Huyết Đan!"
Lâm Phong xạm mặt lại, hoá ra nửa ngày trời ta đi hái độc dược? Xem ra phải đi
đọc sách mà thôi, muốn lười cũng khó quá đi?
"Thôi, xem như một loại đan cũng được, miễn cứu người được rồi!"
Cầm mấy cây thảo dược ra, dựa vào sách đối chiếu để luyện chế
Trước tiên cầm cái đỉnh đem đót nóng lên, đun sôi nước. Hắn bật cái quạt lên,
mức cấp 3, hướng dưới cái đỉnh phóng ra. Một đạo tia lửa bay ra từ cái lồng
quạt, sức nóng toả ra vô cùng mãnh liệt, hướng dưới cái đỉnh đốt lên!
Sau khi đun xong nước, Lâm Phong cho mấy cây thảo dược vào, quan trọng nhất
tất nhiên là Huyết Tinh Thảo, tỉ lệ vừa đủ.
Tới giai đoạn cuối, đem hỗn hợp tụ lại, đợi cho cô đặc thành hình cầu, liền ra
2 viên Bổ Huyết Đan!
+Bổ Huyết Đan (Trung phẩm)
-Là cấp 2 đan dược có thể được luyện chế bởi cấp 2 Luyện Đan sư!
-Tác Dụng: Sử dụng sẽ bồi bổ một lượng huyết, đả thông tắc nghẽn kinh mạch, tăng gấp đôi tốc độ lưu thông của mạch máu!
Cái cục Bổ Huyết Đan này to bằng một cái viên bi, hồng huyết sắc, bề mặt có
chút chút trơn bóng!
Lâm Phong đánh giá viên đan dược này, tựa hồ khá là hài lòng, một người bình
thường luyện đan lần đầu không thành hoặc chỉ ra hạ phẩm đan dược!
Mà hắn luyện ra được trung phẩm đan dược! Thậm chí là hai viên!
"Xem ra có chút tài nghệ!"
Lâm Phong ưng ý tự sướng, đem cả hai viên đan dược cho vào miệng của nữ tử
kia.
Sắc mặt của nữ tử vốn nhợt nhạt xanh xao nay có chút hồng trở lại, huyết mạch
của cô đang vận động hết công lực, tăng cường hoạt động hô hấp, vận chuyển
linh khí ra tứ phía cơ quan, chức năng sinh lý dần bình thường trở lại, chỉ
cần một thời gian ngắn bình dưỡng nữa là khôi phục!
Lâm Phong đang xem độ linh nghiệm của chính mình đan dược thì khoé tai vểnh
vểnh lên, tựa hồ nghe được một thanh âm từ đâu đó...
"Các đệ, ta cảm nhận được ấn ký khí tức rất gần, nó hình như ở đâu đó quanh
đây, mau chia nhau ra tìm!"
Lâm Phong nghe xong câu chuyện thì cũng hiểu tại sao nữ Tinh Linh này lại bị
trọng thương, chắc cô đang làm cái gì đó sự tình bị bọn này nhìn thấy nên rượt
đuổi.
Lâm Phong trong đầu tựa hồ đã nghĩ ra cái gì đó, chỉ thấy hắn đem nữ Tinh Linh
này vào một cái bụi cây cách đó không xa, đeo thêm cho cô một bộ quần áo da hổ
tinh chế (x2 ẩn nấp), rồi lại quay về chỗ cũ, và cũng ẩn đi.
. ..
Tên thủ lĩnh khi nãy giữ ấn ký bước tới nơi Lâm Phong ở khi nãy, kì lạ nói với
mấy tên tiểu đệ: "Các huynh đệ, khí tức nó ở đây, nhưng tựa như vừa mới di
chuyển!"
Có tên liền hỏi lại: "Vậy sao huynh không truy theo ấn ký"
Tên thủ lĩnh sắc mặt cực kỳ khó hiểu, lúng túng cực kỳ, nói: "Kỳ lạ, ấn ký khí
tức tựa như biến mất vậy, cảm nhận rất mờ nhạt!"
Bỗng từ đâu đi ra một cậu bé, cậu bé hướng mấy tên này, bộ dạng tựa như sợ
sệt, hoảng loạn.
Mấy tên kia thấy cậu bé thì liền quay sang hỏi nó: "Cậu bé, có thấy một người
nử tử trên lưng có đôi cánh bay ngang qua nơi này sao?"
Cậu bé kia vẫn sợ sợ sệt sệt, không đáp lại mà hỏi: "Các chú là người tốt
sao?"
Bọn này liền ngạc nhiên, tên nhóc con này có vẻ hiền lành, rất dễ dụ. Thế là
bọn hắn liền đưa khuôn mặt đầy "khả ái", "tốt bụng", hướng Lâm Phong giọng
điệu cực kỳ nhã nhặn, ôn nhu nói: "Không sao đâu cậu bé, chúng ta là người
tốt, đi vào rừng để bắt yêu thú, cậu bé có hay không từng gặp một chị gái có
đôi cánh bay ngang qua đây? Cô ta vì nhầm đường nên thất lạc với nhóm bọn
chú!"
Cậu bé nghe được mấy tên này lời nói thì cũng bớt sợ, trung thực nói: "Ta tựa
hồ vừa thấy một bóng ảnh vừa bay ngang qua đây, hướng về phía Bắc thì phải!"
Lời nói của cậu bé vô cùng ngây thơ và hồn nhiên, làm mấy tên kia tìn sái cổ,
tên thủ lĩnh nói: "Các huynh đệ, hướng phía Bắc!"
Nói xong bọn chúng hướng phía Bắc chạy đi...
Chạy được một đoạn dài thì tên thủ lĩnh bỗng sựng lại, ngơ ngác nói: "Khoan
đã! Tại sao sâu ở trong sâm lâm lại có một thằng nhóc?"
Sắc mặt hắn liền biến, giọng điệu phẫn nộ nói: "Chết tiệt, chúng ta bị lừa
rồi!"