Đọc


Người đăng: viethungnbk

Lúc này toàn trường yên lặng....

Mọi người ai nấy cũng đều trợn mắt to hết mức, mồm há bự đủ để nhét quả trứng
vịt vào! Kể cả Trương trưởng lão cũng không tin được vào mắt mình, tên này...
cũng biến thái quá đi!

Luyện Khí Trung Kỳ bằng một quyền chiến thắng đối thủ liên tục, tại chung kết
lại một quyền đập nát cả võ đài, đây là cái gì quốc tế chuyện cười?

Trong đầu mọi người đang rối tinh rối mù đầy các suy nghĩ:

"Ta thiên! Tên này là một quyền đập nát võ đài? Này này, đánh ta mấy cái coi
ta đang mộng hay đang tỉnh coi....Ui da! Còn đau, vậy chuyện này là sự thật
sao?"

"Nhà ngươi thứ yêu nghiệt này còn có muốn để người ta sống không hả? Sao không
đi thiên luôn đi? Ở làm gì cho chật đất?"

Trong khi mấy tên này chán ghét Lâm Phong thì mấy tên mặc áo đỏ sao vàng tâm
tình lại kích động không thôi, một quyền này có ý nghĩa gì?

Ta một quyền này phá Ngũ hành sơn, ta một quyền thổi bay Tiên hải, ta một
quyền hủy diệt chư thiên, đem vạn vật tiến vào luân hồi chuyển thế! Không
phục? Ngươi cứ thử qua một quyền của ta, ai chịu được, ta liền qua nhà hắn bái
phỏng!

Họ la hét ầm ỹ, y như một cái chợ, cứ lặp đi lặp lại:

"Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch!"

"Việt Lam lâm bờ one, Uzbekistan lâm bờ two"

"Việt Nam trâu bò, Uzbekistan tuổi nghé!"

Lúc này, đang ngồi ở nghỉ ngơi Lâm Phong nghe được mấy lời ầm ỹ phía trên kém
chút phun lão huyết, trán đầy hắc tuyến! CMN!?? Lão tử đi đánh nhau chứ đâu
phải đi đá banh, Việt Nam cái giề?

Lâm Phong đau đầu với mấy tên này, ai lại đi bày ra ba cái trò vớ va vớ vẩn
này cơ chứ? (Tác giả: tao đấy hihi)

Nhậm Doanh Doanh thấy biểu hiện của Lâm Phong thì cười khúc khích, nàng ta nãy
giờ trò chuyện với Lâm Phong, bàn luận về gia đình của mình

Trong gia đình của Nhậm Doang Doanh có 4 anh chị em, cô là em út và điều đặc
biệt là tất cả đều là trẻ mồ côi! Họ sống trong một ngôi làng nhỏ, nơi đây chỉ
có phàm nhân là chủ yếu!

Vào một hôm bình thường như mọi ngày, đại huynh của cô đang đi vào một khu
rừng để chặt cây kiếm gỗ thì thấy một đứa bé cỡ một tuổi khoảng chừng đang nằm
trên một búp hoa sen, miệng ré khóc om sòm, làm cho xung quanh phía khu huynh
ấy đang chặt củi không có lấy một con động vật!

Huynh ta tiếp cận lại thì có được cái nhìn rõ hơn về đứa bé này, đứa trẻ này
là một bé gái, toàn thân phát sáng ra màu vàng kim nhàn nhạt, nhìn kì lạ vô
cùng, huynh ấy lại nói: "Ai lại để đứa một đứa trẻ ở đây như thế này? Thật là
thiếu trách nhiệm!"

Thương xót cho đứa bé vì có cùng cảnh ngộ với mình, huynh ấy đem đứa bé về,
đặt tên là Nhậm Doanh Doanh!

Vì là trẻ mồ côi nên thiếu thốn là chuyện đương nhiên, cái gia đình nhỏ này
phải làm lụng cực kỳ vất vả mới có thể duy trì nó! Vào lúc 9 tuổi mọi người
trong làng phát hiện Nhậm Doanh Doanh có khả năng tu luyện thì nhốn nháo lên,
đôn đốc tài nguyên để cô đi một chuyến lên kinh thành mà học tập, sau này quay
lại giúp đỡ cho làng!

Lâm Phong khi nghe được hoàn cảnh của cô thì sinh ra một cỗ đồng cảm cảm giác!
Cha mẹ hắn mất khi hắn chỉ mới có 11 tuổi, phải làm đủ công việc nặng nhọc để
kiếm tiền sinh sống.

Nhưng lúc đó Lâm Phong bất quá cũng chỉ có 11 tuổi, nào hiểu hiện trạng của
mình? Lúc làm việc nếu như xảy ra lỗi thì bị trách mắng, thậm chí không có
lương ngày đó, đành phải nhịn đói qua ngày!

Buổi đêm trời lạnh hay mưa chỉ có thể vào dưới gầm cầu mà ngủ! Ngày tiếp theo
lại không có sức để mà làm việc!

Bất quá Lâm Phong vẫn chú ý tới một tiểu tiết đó là cái búp hoa sen mà cô nằm
khi vừa được phát hiện, trong Phật giáo hoa sen tượng trưng cho sự nhẹ nhàng,
thuần khiết và thanh tịnh

Nhậm Doanh Doanh đúng là có những thứ này! Chỉ là thanh tịnh nghe không đúng,
tựa như hoạt bát thì đúng hơn!

Lúc này một tên giám sát viên đi vào, thông tri với mọi người: "Mọi người lắng
nghe! Các đệ tử lọt vào top 10 bây giờ ra ngoài để nhận giải thưởng! Những
người khác có quyền rời đi hay ở lại quan sát, túy ý!"

Nói xong hắn lui ra, mấy tên lọt được vào top 10 thì đi ra ngoài để nhận
thưởng, còn lại đều về sạch bách không còn một mống!

Từng tên từng tên đệ tử bước lên nhận thưởng, người trao giải thưởng là Trương
trưởn lão, hắn đưa một cái giới chỉ cho mỗi người và nói:

"Top 10 Thác Nhạc, được ban thưởng 1,000 trung phẩm linh thạch, một quyển công
pháp tự chọn!"

Top 9 Đồng Sơn, được ban thưởng 2,000 trung phẩm linh thạch, một quyển công
pháp tự chọn!"

. ..

Đến top 3 thì phần thưởng trở nên hấp dẫn lên!

"Top 3 Lý Lan, được ban thưởng 10,000 trung phẩm linh thạch, một quyển công
pháp tự chọn, một ô linh điền trong dược viên!"

"Top 2 Ân Dĩ Sĩ, được ban thưởng 20,000 trung phẩm linh thạch, hai quyển công
pháp tự chọn, hai ô linh điền trong dược viên!"

Trương trưởng lão nói tới đây thì nhiều kẻ kinh ngạc, ban thưởng cũng phong
phú quá đi! Linh thạch nhiều chưa nói, chỉ riêng một ô linh điền đã là một bút
gia tài lớn a!

Mọi người đều biết muốn thuê một ô linh điền trong vòng 1 ngày phải mất tới
500 điểm nhiệm vụ (điểm nhiệm vụ là một dạng tiền tệ của tông môn, có thể được
thưởng kèm khi làm nhiệm vụ), muốn mua một ô thì giá tựa như lên trời!

Nhiều người đang nghĩ nhởn nhơ thì giọng nói của Trương trưởng lão làm dòng
suy nghĩ của họ bị cắt đứt, ông ta nói:

"Và bây giờ, người đoạt được thứ hạng cao nhất của hôm nay! Đặc biệt được ban
thưởng 50,000 trung phẩm linh thạch! 2 quyển công pháp tự chọn! 3 ô linh điền
trong dược viên! Và một khối Huyền giai cấp lệnh bài!"

Vừa dứt lời xong, mọi người đều trợn mắt không thể tin, một khối Huyền giai
lệnh bài a!

Có được thứ này, ta có thể tiến vào khoang tầng 4 của Tu Luyện Thất! Được
quyền mua cấp 6 đan dược với một lượng tài nguyên kha khá hàng tháng!

Muốn mua một khối như này thì cần phải mất 5 vạn điểm nhiệm vụ! Thật sự là rất
quý giá!

Trên Huyền giai cấp còn Hoàng giai cấp Địa giai cấp, Thiên giai cấp và một số
lệnh bài đặc biệt khác mà chỉ các trưởng lão mới có!

Lúc này Trương trưởng lão hướng Lâm Phong, tán thưởng: "Tiểu tử, sức mạnh của
ngươi đã vượt quá sự tưởng tượng của ta, thật sự có cảm giác muốn bắt ngươi
làm về đồ đệ a! Phần thưởng của ngươi nằm trong cái nhẫn này, tự nhiên rà
xét!"

Trương trưởng lão quăng cho Lâm Phong một cái nhẫn chứa đồ, Lâm Phong bất giác
cười khổ, đẹp trai quá cũng là một cái tội a!

Lâm Phong ném cái nhẫn chứa đồ vào trong hệ thống túi đồ, hắn cũng chả kiểm
tra làm gì bởi vì Trương trương lão người này tự nhiên hắn có thể tin tưởng!

Trương trưởng lão sau khi tán thưởng Lâm Phong thì hắn hướng toàn bộ khán đài,
nói: "Cuộc thi đấu hôm này đến đây là kết thúc! Mong các ngươi đã học được gì
đó qua những trận đấu, áp dụng vào thực chiến! Tạm biệt!"

Trương trưởng lão quay đi, bước ra khỏi nơi này, mọi người cũng bỏ đi, quay về
khu phòng trọ của mình!

Lâm Phong cũng vậy, hắn nói với Nhậm Doanh Doanh vài câu rồi đi về phòng trọ
của mình!

Sau ngày hôm nay cả cái tông môn chi nhánh này đều biết về một tên ngoại môn
đệ tử chỉ với một quyền chiến thắng đối thủ! Được người xưng tụng là Nhất
Quyền Đại Ma Vương!

Huyền thoạt từ đây bắt đầu!...


Siêu Cấp Chắp Vá Hệ Thống - Chương #16