Đọc


Người đăng: viethungnbk

Lâm Phong không nói gì làm Tiêu Khả Ly nhận ra hắn hơi quá trớn, anh ta xin
lỗi: "A ha ha, xin lỗi Lâm đệ, ta hơi quá trớn rồi, mong đệ thông cảm, do ta ở
một mình lâu rồi nên lâu lâu tính cách sinh biến hoá ấy mà, không có gì đâu!'(
tự kỷ )

Nghe được câu này của Tiêu Khả Ly thì Lâm Phong cũng đỡ nhức đầu, thử nghĩ
xem, ở với một tên vừa biến thái, vừa bị bệnh giật kinh phong thì ai mà chịu
cho nổi! Tất nhiên là trừ cái kia Tặc lão sư...

Lâm Phong cũng nhã nhặn đáp lại: "Không có gì đâu Ly huynh, ta hiểu mà!" Hắn
làm một bộ mặt như đưa đám, tỏ ra đồng cảm, vẻ thương xót vô bờ bến, khoé mắt
có chút nóng! Tên này chỉ vì bạn gái mà hoá điên, thật cảm động a!

Tiêu Khả Ly nhất thời xạm mặt lại, tên này có ý gì? Bất quá hắn cũng không hỏi
lại, Tiêu Khả Ly nói: "Thôi Lâm đệ chắc khảo thí cũng mệt rồi, vào trong nghỉ
ngơi đi! Hành lý cứ bỏ vào tủ là được, mà giường của đệ là tầng dưới nha, ta
nằm phía trên đó!"

Lâm Phong cũng tỏ ra vẻ không có gì, mọi thứ xung quanh căn phòng của hắn cũng
chỉ đơn giản là một cái bộ bàn ghế bằng gỗ ở giữa nhà, một cái giường 2 tầng ở
phía góc, một cái tủ mộc mạc, phía sau có một cánh cửa, chắc là cửa nhà vệ
sinh, ngoài ra còn có 2 cái đèn lồng toả ra nhàn nhạt lam sắc quang mang, nhìn
huyền ảo vô cùng!

Hắn tiếp tục tán gẫu vài câu với Tiêu Khả Ly rồi quay lên chiếc giường nghỉ
ngơi. Lâm Phong có vô cùng cường tráng cơ thể, có thể gọi là đao thương bất
nhập, thể lực biến thái nên chắc chắn sẽ không mệt, bất quá vẫn còn có 12
tuổi, hắn phải ngủ sớm để thân thể tăng chiều cao lên, để sau này còn đem đi
chọc ghẹo em gái nữa chứ!

Vào lúc 12 giờ đêm, khi Lâm Phong đã chìm sâu vào giấc ngủ thì Tiêu Khả Ly
đang hướng về nhà tắm công cộng, tất nhiên vẫn chia theo giới tính, làm gì có
chuyện từ trên trời rớt miếng bánh miễn phí chứ! Tác giả người này chính
nghĩa, thấy chuyện bất bình ra tay cứu trợ, chưa từng làm điều xấu này, hắn
tuyệt đối không thể chấp thuận được!

Tiêu Khả Ly bước vào nhà tắm lộ thiên (nhà tắm ngoài trời), trên người cởi bỏ
y phục mang theo một chiếc khăn tắm màu trắng đi vào hồ nước nóng, xung quanh
tứ phía là các cây cọc làm bằng một vật chất tựa như gỗ nhưng không phải gỗ,
có vẻ rắn chắc vô cùng, các cây cọc này được đóng khép kín lại, cố nhìn qua
thì cũng chả thấy được gì

Bên cạnh là một cây hoa anh đào, lá hồng thân màu nâu sậm, kết hợp với hơi
nước từ hồ toả ra tạo thành một cảnh đẹp chẳng khác gì bồng lai tiên cảnh

Tiêu Khả Ly giang một cánh tay ra, một chiếc lá rơi vào tay hắn ta, hắn lại
nhìn về phía minh nguyệt trên đỉnh đầu, vẻ mặt đăm chiêu nói: "Lâm Phong
à...."

----------------------------

Sáng hôm sau

Lâm Phong tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài một cái, gãi gãi cái mông, hắn bật nhảy
xuống giường, định hỏi Tiêu Khả Ly có muốn đi xem hắn đánh không nhưng có vẻ
như hắn ta không ở trong phòng nên Lâm Phong cũng mặc kệ, hắn cầm cái bàn chải
đánh răng đi vào phòng vệ sinh

5 phút sau, sau khi chỉnh lại phục trang cho chỉnh tề thì Lâm Phong rời đi khu
phòng trọ, tiến về nơi võ đài ngày hôm qua, hắn đến vào lúc 8 giờ 45 sáng nên
cuộc thi vẫn chưa có bắt đầu.

Mặc dù chưa bắt đầu nhưng ở đây hầu như các thí sinh đứng nhất hôm qua đều đã
đến đông đủ, ngoài ra ở trên khán đài các dự thí sinh ngày hôm qua trúng cử
với ngoại môn đệ tử đến tham quan, do hôm qua chỉ là tuyển đệ tử nên chỉ có
người quen của các dự thí sinh trong tông môn mới đi thôi.

Lúc này thì cái kia ông lão ngồi ở ban giám khảo ngày hôm qua, hướng đi tới
phía các thí sinh đấu võ đài, người này là Trương trưởng lão, hắn nói: "Hôm
nay là ngày đấu đơn, để xem ai là người mạnh nhất trong số các ngươi, ta mong
các ngươi chiến đấu với một tinh thần thượng nghĩa, không dùng các thủ đoạn bỉ
ổi nhắm đe doạ đối thủ. Cuối cùng, ta xin nhắc với các ngươi một điều, Nhất
Sơn Hữu Nhất Sơn, núi cao còn có núi cao hơn, ngươi thành tích ngày hôm nay có
thể tự hào nhưng hông thể tự mãn, sẽ có một ngày người khác vượt qua các ngươi
nêu không chăm chỉ tu luyện! Chúc các ngươi may mắn!"

Trương trưởng lão nói xong thì liếc mắt nhìn ai đó, tựa hồ đang suy nghĩ cái
gì, rồi lại bỏ đi. Hành động này của hắn cũng có chỉ trong tích tắc nên không
có ai nhận ra, chỉ trừ một người, người đó là Lâm Phong!

Hắn nhận ra Trương trưởng lão cố ý nhìn lỏm mình, bất quá hắn cũng không bận
tâm cho lắm, mục đích của Lâm Phong tới đây chỉ là để ẵm giải nhất về nhà và
hoàn thành nốt nhiệm vụ mà hệ thống giao cho

----------

Một lát sau, đã tới giờ bắt đầu cuộc thi, hàng ghế khán đài chỉ có khoảng
2,000 ghế nên khá là chật chội, người nào người nấy cũng hò hét cổ vũ nhiệt
tình, nghe muốn thủng luôn màng nhĩ

Trương trưởng lão thấy cũng đã đến giờ nên hạ lệnh nói: "Khán đài im lặng, đã
tới giờ bắt đầu cuộc thi, ai chưa đến xem như bỏ cuộc! Thể lệ của cuộc thi như
sau: từng người một lên bốc thăm, mỗi người sẽ được một con số, người bốc
trúng được số 1 sẽ đấu với người bốc được số 2, số 3 với số 4 một cặp, số 5
với số 6 một cặp, cứ như vậy lặp đi lặp lại! Sau khi tìm được người thắng
cuộc, sẽ phân bố giải thưởng đáng giá cho top 10 người đứng đầu! Ngoài ra,
nghiêm cấm giết hay hạ độc đối phương! Ta tuyên bố cuộc thi chính thức bắt
đầu!"

Nói xong, Trương trưởng lão quay về vị trí, tiếp tục quan sát! Một chiếc hộp
bằng sắt được đặt lên trên một cái bàn, từng thí sinh một đi tới thò tay vào
cái lỗ bốc một miếng gỗ ra, trên miếng gỗ đều có viết một con số.

Tới lượt của Lâm Phong, hắn thò tay vào bốc ra một khối bài, trên mặt gỗ có
ghi số 32 . Lâm Phong cũng khá ngạc nhiên, vì sao mình lại có duyên với con số
32 vậy nhỉ? Trước là võ đài số 32, nay lại là tấm gỗ số 32, lẽ nào trùng hợp
như vậy sao?

Hắn bất chợt cảm giác như đang có ánh mắt của ai đó đang dòm ngó mình, không
phải Trương trưởng lão, mà tựa như một vị cao nhân huyền bí nào đó! Lâm Phong
nghĩ tới đây mồ hôi bất giác xuất hiện trên trán, thật sự là có quỷ a!

Lâm Phong bây giờ chỉ là một cái con gà chưa đủ lông chưa đủ cánh, đắc tội với
những người này chả khác gì là đi tự sát cả!

Nhưng hắn cũng suy nghĩ lại, mình chưa từng đắc tội qua ai cả! Làm sao lại có
một vị cao nhân tới đây nhòm ngó mình?

Lâm Phong tâm tình buông lỏng được một chút, chắc là ai đó đi ngang qua nhìn
trúng mình thôi, không nên để tâm làm gì!

-----------------------

Sau khi thu được các tấm mộc bài, tên giám sát viên hô to: " Số 1 Lý Phong đấu
với số 2 Đỗ Hồng!"

"Số 3 Sinh Thúy đấu với số 4 Nhạc Thác!"

.........

"Số 31 Ngư Kình đấu với số 32 Lâm Phong!"

"Xin mời các thí sinh lên sàn đấu!"

Lần lượt mọi người bước lên 16 cái võ đài, Lâm Phong đấu với một người tên là
Ngư Kình, thân hình cao to, cơ bắp từng múi cuồn cuộn, tên kia nói với Lâm
Phong: "Tiểu tử, ngươi cũng khá lắm, vào trong được vòng này không có một ai
mạnh bình thường, ngươi chắc là cũng có con bài tẩy, nên dùng nó đi, nếu không
ngươi chắc cũng không sống được bao lâu đâu!"nói xong, hắn bật thẳng về phía
Lâm Phong, giơ tay lên nắm thành quyền đấm về phía Lâm Phong!

Lâm Phong làm một bộ buồn ngủ mắt nhắm mắt mắt mở, lấy tay vỗ miệng ngáp, nhìn
vẻ như không muốn thi đấu cực kỳ, nhưng trong lòng hắn liên tục cười lạnh,
trong lúc thi đấu mà lại đi khuyên nhủ đối thủ? Yêu a, cậu bé này thật là biết
kính trên nhường dưới à!

Lâm Phong cũng đáp lại câu nói của Ngư Kình: "Ngươi.......không xứng!"

Kèm theo câu nói của hắn là một quyền hướng về phía quyền của Ngư Kình, Ngư
Kình cười lạnh, cái gì mà không xứng? Còn quyền này của ngươi? Chả khác gì
trứng chọi đá cả!

Tất nhiên, trứng là hắn và đá là Lâm Phong, chỉ thấy hắn bay ngược phía Lâm
Phong, đụng vào thành trận pháp, rơi xuống cái bịch, trực tiếp bị truyền tống
ra ngoài! Lâm Phong khi đánh xong cũng bước xuống võ đài, chờ trận đấu tiếp
theo!

Mà lúc này trên khán đài.....


Siêu Cấp Chắp Vá Hệ Thống - Chương #12