Trận Chiến Đầu Tiên Của Guild (2)


Người đăng: thanhsontv

Dù đã bị thương khắp thân thể nhưng con Linh Cẩu vẫn chưa thể hiện sự chậm
chạp của mình, nó đứng dậy trong tích tắc, nó đã phân tích được số lượng kẻ
địch của mình.

Đưa đôi mắt của mình nhìn xung quanh, nó thấy được tên loài người cầm thương
đang phóng về phía nó, biết rằng sức mạnh của mình không thể trực chiến đối
kháng với tên loài người, nó nhảy về sau tránh đi đòn tấn công kia.

Dương Vấn Thiên rút thanh thương của mình từ trong mặt đất ra, chậc lưỡi đánh
giá:

‘’Thật thông minh, tất cả quái vật ở thế giới này đều thông minh như vậy a?’’

‘’Tất nhiên, đây là một sinh vật sống sờ sờ, không phải một quái vật trong một
trò chơi nào đó, nó có bản năng để bảo vệ chính mình.’’ Ngọc Trân không biết
từ đâu đi đến bên hắn, gật đầu nói ra.

‘’Hây da! Thật là khó chịu, nếu chúng cứ như trong trò chơi hay trong một bộ
tiểu thuyết nào đó thì có phải tốt hơn không?’’

‘’Tên kia đừng mơ tưởng nữa! Còn cô kia đang trong chiến trường mà cô thảnh
thơi đến thế ư? Tập trung vào đối thủ đi chứ.’’ Giọng nói của Jin vang lên
trong đầu của hai người, cô không quên nói thêm một câu.

‘’Anh Trần Hòa bảo em nói như vậy đấy.’’

‘’Được rồi! À mà sao tên Trần Hòa lại biết chúng ta đang nói gì nhỉ?’’ Dương
Vấn Thiên nghi hoặc hỏi.

‘’Là do em nói, em xin lỗi.’’ Tiếng nói của Jin mang theo giật mình giống như
kẻ đã làm việc xấu bị phát hiện.

Dương Vấn Thiên tính nói thêm gì nữa, nhưng hắn ta nhìn thấy Nguyễn Hùng đang
chật vật chống đỡ con Linh Cẩu, cho nên hắn ta đã chạy đến tham gia vào trận
chiến, Ngọc Trân cũng đã di chuyển về vị trí của mình.

Nguyễn Hùng dùng thanh kiếm bản to của mình chém thẳng về con quái vật to lớn
trước mặt, đừng nhìn con Linh Cẩu to lớn mà khinh thường tốc độ của nó. Đáp
lại hắn là một chiếc móng vuốt dữ tợn va cham vào thanh kiém, với lợi thế cao
to của mình sức mạnh của nó đã được tăng cường làm mặt đất dưới hai chân
Nguyễn Hùng thụt lún xuống.

Với bản năng chiến đấu của mình, Linh Cẩu đã biết đây chính là cơ hội để loại
bỏ một tên đối thủ, móng vuốt chân trước còn lại của nó phát sáng, với tốc độ
nhanh của mình, nó vun từ trên xuống thẳng vào bên hông của Nguyễn Hùng, nếu
đòn đánh này chính xác thì Nguyễn Hùng sẽ bị những móng vuốt sắc bén chém
thành ba mảnh.

Trần Hòa đứng từ xa đã quan sát được tình cảnh không ổn của Nguyễn Hùng, nhưng
với khoảng cách này thì mũi tên không thể kịp thời chặn được móng vuốt của
Linh Cẩu, hắn gấp gáp hét lên:

‘’Vấn Thiên mau đến hỗ trợ Nguyễn Hùng.’’

Jin ngay lập tức truyền đạt, Dương Vấn Thiên đã biết tình hình trước khi nghe
được thanh âm của Trần Hòa, hắn sử dụng linh cách của mình lên thanh thương
màu đỏ, vài chục bóng thương xung quanh hắn hiện ra từ hư không, phóng đi với
tốc độ cao về phía con Linh Cẩu.

Linh Cẩu tựa hồ không quan tâm đến những thanh thương bắn thẳng về phía nó, bộ
lông của nó phát ra ánh sáng màu vàng chặn đứng những chiếc thương nhưng chỉ
trong tích tắc những chiếc thương đó đã đâm vào thân thể nó, nhưng nó vẫn
không dừng lại chiếc móng vuốt đang vun đến con mồi nhỏ bé trước mắt, nó như
đã nhìn thấy con mồi bị xẻ thành ba mảnh, hai mắt nó càng hun tợn hơn.

‘’Time Alter---‘’
‘’[Double Accel].’’

Tiếng nói phát ra từ miệng của Nguyễn Hùng, trong mắt hắn thế giới tựa hồ đã
mất màu và móng vuốt của con Linh Cẩu đã bị chậm lại rất nhiều. Thân thể hắn
chuyển động rất nhanh, buông ra thanh vũ khí to bản của mình, hắn dùng lực hai
chân phóng lên trên móng vuốt của con Linh Cẩu đang đánh về phía hắn và dùng
sức nhảy mạnh về phía đầu của nó, một cú sút mạnh mẽ từ chân hắn giáng thẳng
vào đầu còn Linh Cẩu theo chiều cùng với đòn sát thương của Dương Vấn Thiên.

Chỉ trong nháy mắt, hai mắt của hắn đã có thể nhìn thấy bình thường, con Linh
Cẩu nhận lấy cú giáng trời đánh mà nó không hề phòng bị trước, cộng với đòn
đánh từ hàng chục hư ảnh của chiếc thương trước đó, nó mất đi cân bằng và ngã
về một bên.

Nguyễn Hùng mượn lực lúc rơi xuống đất nhảy về sau nhặt lấy thanh kiếm của
mình rồi cảnh giác nhìn về phía con Linh Cẩu đang giãy dụa đứng lên, hơi thở
của hắn đã trở nên nhanh hơn, mang theo mệt mỏi.

Con Linh Cẩu không biết chuyện gì xảy ra, con mồi trước mắt của nó giống như
chuyển động nhanh hơn gấp hai lần, tốc độ đó thì cơ thể của nó không phản ứng
kịp, nó vừa đứng lên lại nhận một đòn trời giáng từ Dương Vấn Thiên, theo bản
năng nó dùng hai chiếc sừng phát ra linh cách của mình chống đỡ.

‘’Ầm’’ Tiếng động lớn phát ra, chỗ va chạm hiện ra giữa sóng không khí cuốn ra
khắp mọi hướng, cái đầu của con Linh Cẩu bị đập thẳng vào mặt đất, chỗ tiếp
giáp hiện ra một lỗ thủng to lớn và những khói bụi bay lên.

Ngọc Trang nhìn thấy con quái vật to lớn đã ngã gục, cô ta sử dụng chiếc roi
đang rung động với tần số cao quất thẳng vào đầu nó.

Trần Hòa với hai con mắt đang phát ra ánh sáng màu vàng cũng đã biết kịp nhịp
điệu của trận chiến, hắn ta bắn ra một mũi tên bay thẳng vào đầu con Linh Cẩu
lúc nó đang bị đập bởi thanh thương của Dương Vấn Thiên.

‘’Time Alter---‘’
‘’[Double Accel]’’

Nguyễn Hùng bỏ qua cơn mệt mỏi khắp người của mình, hắn ta lại chuyển động với
tốc độ gấp hai lần bình thường, sử dụng linh cách của mình vào thanh kiếm to
lớn, nhảy lên chém thẳng vào đầu nó.

Chín cái bóng đen từ mặt đất hiện ra, mang theo trên mình hai thanh chủy thủ
màu đen, chín cái bóng đen di chuyển thật nhanh theo một đường thẳng, chín cái
bóng đen từ cái sau chồng lên cái trước, mỗi lần chúng nó chồng chất lên nhau
tốc độ đều tăng lên gấp hai lần, khi chồng đến cái thứ chín, những tia linh
cách màu đen từ nó phát ra đã mạnh mẽ gấp 10 lần, nó giống như một cơn lốc
xoáy chém ngang vào thân thể của Linh Cẩu.

Trong khoảng khắc này, tựa hồ tất cả đều bị định trụ, bằng tất cả sự nhạy cảm
của bản năng cùng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, con Linh Cẩu đã cảm nhận
được sự hiện diện của cái chết áp thẳng vào mình.

‘’Hống!!’’ Nó ngay lập tức sử dụng toàn bộ linh cách hội tụ vào miệng và nó
phóng ra dưới dạng hình thức sóng âm bắn thẳng về bốn phương tám hướng.

Sức mạnh từ cơn sóng âm hội tụ toàn bộ linh cách của nó đã va chạm vào chiếc
roi đang quất về phía nó làm chiếc roi bị đánh bật ra, sóng âm đánh thẳng vào
Ngọc Trân, cô ngay lập tức sử dụng Thiên Phú của mình là Tần Số, đồng hóa với
sóng âm, mặc dù sóng âm đã bị cản trở một phân bởi chiếc roi nhưng cô vẫn bị
đẩy lùi mười mấy bước mới dừng lại.

Đứng gần với con Linh Cẩu nhất là Nguyễn Hùng, hắn ta là người đầu tiên bị đòn
sóng âm đánh trúng, hắn chỉ bị động đưa thanh kiếm cản trở trước mặt mình, chỉ
trong nháy mắt hắn đã bị đòn sóng âm kia đánh bay ra ngoài, trong miệng chảy
ra một tia máu, hắn xoay vài vòng rồi tiếp đáp xuống đất.

Chiếc mũi tên đang phóng đi với sức mạnh và tốc độ cao của mình vẫn không thể
đánh trúng vào con Linh Cẩu bởi vì đòn sóng âm đã đánh bật chiếc mũi tên ra.

Cái bóng đen được hội tụ từ chín cái bóng đen khác chồng chất lên nhau trực
tiếp va chạm với đòn sóng âm, mặc dù như vậy nó vẫn không hề bị đánh bật, mang
theo sức mạnh kinh hồn của mình, cái bóng đen đâm thẳng hai thanh chủy thủ vào
đầu con Linh Cẩu đang hấp hối rồi biến mất, chỉ để lại hai vết thương dữ tợn
đâm sâu vào đầu và xuyên qua não của con Linh Cẩu.

Con Linh Cẩu phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng dẫy dụa cực mạnh vài cái rồi
nằm im bất động.

‘’Hây!’’

Trần Hòa nhìn con Linh Cẩu mới vài phút trước còn chiến đấu mạnh mẽ giờ đã
thành một bộ thi thể, hắn thở dài nói ra:

‘’Đây là một chiến binh thật thụ!’’

‘’Ngươi nói cái gì a?’’ Tà Hư đang đứng bên cạnh hắn nghi hoặc hỏi.

‘’Anh Trần Hòa nói con Linh Cẩu là một chiến binh thật thụ.’’ Jin trả lời.

‘’Linh Cẩu? Nó chỉ là một con quái vật thôi mà, làm sao trở thành chiến binh
rồi?’’

Jin nghe vậy, cô ta sử dụng linh cách của mình thành tinh thần lực rồi tạo ra
một màn mà cô quan sát được, đó là con Linh Cẩu sử dụng đòn đánh cuối cùng của
mình.

‘’Con Linh Cẩu này nó không từ bỏ hi vọng sống của mình trong lúc tuyệt
cảnh.’’

‘’Lúc nó bị Dương Vấn Thiên đánh một đòn mạnh vào đầu thì nó đã mất khả năng
nắm bắt trận đấu, đòn đánh cuối cùng là chứng minh cho nó đã chiến đấu và sóng
sót trong nhiều trận chiến sống còn.’’

Nghe được Tà Hư hỏi, Trần Hòa bình tĩnh giải thích, trong hai con mắt của hắn
giống như đang hiện lên vẻ thương sót cùng đồng cảm.

‘’Đòn đánh cuối cùng của nó thật mạnh mẽ, ngay cả chín cái ảnh phân thân, mỗi
một cái sở hữu 80% sức mạnh từ em chồng chất lại cũng chỉ có thể chống đỡ
trong ít giây.’’

Lau đi vài giọt mồ hôi trên mặt, Ngọc Trang nói ra.


Siêu Cấp Ăn Gian Hệ Thống - Chương #12