Người đăng: hedaica
Lúc này cả 2 đã đi Lâm gia nhưng lúc này không có ai đứng canh cửa cả! Mytthly
lập tức đi vào, Hồ Ngốc cũng đi theo! Cả 2 đi qua rất nhiều nơi, phải mất một
lúc mới đến được nơi mọi người tập trung! Lúc này Lâm Tiêu đang đứng nói
chuyện với Racer và Dratini tại một góc còn Lâm Kính là gia chủ nên đang ngồi
ở phía trên quan sát mọi người bên dưới! Lễ thành niên của Lâm gia chính là
thử thách thực lực của những thanh niên của Lâm gia khi đã đến 15 tuổi! Những
người này bất kể đẳng cấp đều phải nhận sự khiêu chiến của những người khác!
Nếu vượt qua được 5 lần khiêu chiến liên tiếp thì người đó coi như là vượt qua
được lễ thành niên và sẽ được những người lớn dẫn đi diệt quỷ!
Thấy Mythly đi đến, Lâm Tiêu cười hướng nàng đi đến bỗng nhiên có một bóng
hình nhảy vào trong ngực của Lâm Tiêu, hắn liền theo quán tính ôm lấy vật đó!
Hắn nhìn lại thì thấy đó là Hồ Ngốc!
“Hôm nay ngươi sao thế Hồ Ngốc?” Lâm Tiêu cười khổ nói
“Ta vẫn bình thường!” Hồ Ngốc trả lời như đây là điều hiển nhiên!
“Thường ngày hình như ngươi đâu có bao giờ làm như vậy đâu!” Lâm Tiêu ôm lấy
Hồ Ngốc nói
“Vậy sao? Ta nhớ là chúng ta vẫn thường hay thân thiết như vậy a!” Hồ Ngốc giả
ngu nói
Lâm Tiêu định hỏi tiếp thì lúc này Mythly lên tiếng:
“Nè ngươi làm gì vậy? Tiêu Tiêu là của ta đấy nhé! Lập tức tránh xa Tiêu Tiêu
của ta ra!” trong giọng nói mang theo vẻ giận dữ nhưng trong mắt lại mang theo
một tia âm mưu!
“Hừ! Ai nói Lâm Ngốc là của ngươi, hắn có thừa nhận sao?!” Hồ Ngốc không chịu
thua nói
“Tiêu Tiêu nói đi! Có phải ta là người phụ nữ mà ngươi yêu nhất không?” Mythly
lập tức hướng về Lâm Tiêu đang ngơ ngác nói
“Đúng vậy!” Lâm Tiêu đang ngơ ngác thì nghe Mythly hỏi sau đó theo quán tính
trả lời! Nhưng sau khi trả lời thì hắn cảm thấy không đúng nhưng lúc này Hồ
Ngốc lại lên tiếng:
“Thế còn ta thì sao ngươi có phải cũng rất yêu thích ta không!”
“Đương nhiên rồi!” nghe Hồ Ngốc hỏi, Lâm Tiêu hơi giật mình sau đó xoa đầu
nàng nói!
Nghe được câu trả lời của Lâm Tiêu, Hồ Ngốc lập tức quăng ánh mắt khiêu khích
về phía Mythly nhưng chưa đợi nàng kịp cao hứng thì lúc này Lâm Tiêu lại lên
tiếng:
“Mẫu thân à! Rốt cuộc các ngươi đang chơi trò gì vậy a?”
“Ngươi....ngươi vừa gọi nàng là gì?!” Hồ Ngốc lập tức giật mình sau đó hỏi lại
“Đương nhiên là mẫu thân rồi! Nàng là người sinh ra ta đó!” Lâm Tiêu cảm thấy
có gì đó sai sai nhưng cũng trả lời Hồ Ngốc!
Rắc!!!
Lập tức Hồ Ngốc cảm thấy thới giới xung quanh sụp đổ! Mặc dù nàng thường hay
cà lơ cà phất nhưng không có nghĩa là nàng hoàn toàn ngu ngơ! Bây giờ nàng
nghĩ lại thì càng cảm thấy xấu hổ, thật không ngờ nàng vừa mới đi tranh con
trai với mẫu thân của người ta hơn nữa còn nói những lời đáng xấu hổ kia trước
mặt tên Lâm Ngốc nữa! Thấy Hồ Ngốc chôn đầu vào trong ngực của mình, Lâm Tiêu
quăng ánh mắt đầy nghi vấn về phía Mythly thì thấy nàng lúc này đang ôm bụng
cười! Thấy ánh mắt của con trai mình, Mythly lập tức nhịn cười lại sau đó nói:
“Vừa rồi ta chỉ muốn tuyên bố con trai của ta yêu ta như thế nào thôi nhưng mà
thật không ngờ lại có người giành với ta a! Haahaha!" Nói đến đây nàng lại
cười tiếp!
Nghe đến đây sao mà Lâm Tiêu còn không hiểu chuyện gì a! Hắn hướng về con vật
trong ngực mình cười nói:
“Thật không ngờ ngay cả một người lạnh lùng như Hồ Ngốc mà cũng biết gh.....”
“Không cho nói!” lập tức Hồ Ngốc đưa hai tay lên chặn lại không cho Lâm Tiêu
nói tiếp! Lúc này toàn thân của nàng đã có chút hồng lên!
Sau một lúc thấy Lâm Tiêu im lặng thì Hồ Ngốc nghĩ là hắn đã không nói nữa thì
nhìn lên nhưng lúc này lại thấy hắn cười nhìn về phía mình thì càng xấu hổ hơn
sau đó thẹn quá thành giận, nàng nhào lên cắn vào mũi hắn!
“Cắn chết ngươi!”vừa cắn Hồ Ngốc vừa nói
“Bớ người ta, mưu sát chồng!” Lâm Tiêu giả vờ đau đớn sau đó la lên
“Ngươi câm miệng cho ta!” nghe Lâm Tiêu hô lên khiến Hồ Ngốc càng thêm xấu hổ
sau đó tăng lực lên!
Cả 2 đùa nhau một lúc thì Lâm Tiêu ôm lấy Hồ Ngốc nói cười nói:
“Được rồi, đã đến lượt của ta! Lát nữa sau khi kết thúc buổi lễ ta sẽ tìm
ngươi nói chuyện!” vừa nói hắn vừa xoa đầu Hồ Ngốc!
“Ai muốn nói chuyện với ngươi chứ!” Hồ Ngốc ngạo kiều nói nhưng cũng không từ
chối Lâm Tiêu xoa đầu!
“Thật không?! Nếu vậy thì ta đành cùng với những nữ nhân khác tâm sự vậy!” Lâm
Tiêu ra vẻ ảo não nói
“Hừ! Ngươi dám!” quả nhiên Hồ Ngốc lập tức xù lông lên!
“Được rồi! Ta nói vợ chồng các ngươi có gì cứ để lát nữa nói cũng không muộn
a! Bây giờ tới lượt Lâm Tiêu rồi!” Mythly ở bên cạnh trêu chọc!
Nghe Mythly nói Hồ Ngốc lại trở nên xấu hổ sau đó lập tức nhảy ra khỏi lòng
ngực của Lâm Tiêu đi đến một bên quan sát! Lâm Tiêu thấy vậy cũng đành cười
khổ sau đó đi lên sàn đấu!
“Đến lượt Lâm Tiêu thiếu gia rồi!”
“Cuối cùng cũng đến lượt của Lâm Tiêu thiếu gia, nãy giờ ta chờ lâu lắm rồi!”
“Lâm Tiêu thiếu gia thật đẹp trai a!”
Thấy Lâm Tiêu đi lên, thế hệ trẻ của Lâm gia lập tức bùng nổ! Đặt biệt là các
nữ nhân! Thấy mọi người phản ứng như vậy, Hồ Ngốc lập tức quay sang hỏi
Mythly:
“Lâm Ngốc hình như là rất được lòng người a?!”
“Đúng vậy! Tiêu Tiêu hiện nay trong số các thế hệ trẻ chính là vô địch a! Thậm
chí một số tiền bối cũng không phải là đối thủ của hắn a!” Mythly cao ngạo
nói!
“Thế hắn tu luyện là gì?!” vấn đề này Hồ Ngốc đã muốn hỏi từ lâu nhưng khi gặp
Lâm Tiêu chỉ mãi mê chơi nên quên mất!
“Các ngươi không phải ngày nào cũng gặp sao? Sao ngươi lại không biết?!”
Mythly nhìn Hồ Ngốc với ánh mắt quái dị!
“À thì...ta quên hỏi!” Hồ Ngốc nhìn hướng khác nói
“Hài! Tiêu Tiêu tu luyện là Ma-Vũ song tu!” Mythly lắc đầu nói
“Ma-Vũ song tu?! Đúng là thật không ngờ a!” Hồ Ngốc nhướng mày nói
“2 người các ngươi đang nói gì đến ta đấy!” lúc này giọng Lâm Tiêu vang lên!
“Ngươi không phải là đi chiến đấu sao? Sao bây giờ......!” Hồ Ngốc định nói gì
đó nhưng khi nhìn thấy có 5 người đang nằm trên sàn đấu thì lập tức im lặng
“Mẫu thân, phần của ta đã xong! Khi nào phụ thân hỏi thì nói ta đi vệ sinh a!”
Lâm Tiêu hướng về Mythly nói sau đó ôm lấy Hồ Ngốc biến mất!
“Hài! Đứa con bé bỗng ngày nào bây giờ có vợ thì lập tức bỏ mẫu thân qua một
bên a!” Mythly một tay chống cằm thở dài nói!
“Ngươi định đưa ta đi đâu vậy?” Hồ Ngốc nằm trong ngực Lâm Tiêu hỏi
“Lát nữa ngươi sẽ biết!” Lâm Tiêu mỉm cười nói
“Nhưng bây giờ là trời tối a!” Hồ Ngốc nhìn lên trên trời sau đó nói!
“Ta vốn dĩ muốn đợi cho trời tối a!” Lâm Tiêu không quan tâm nói
Nghe Lâm Tiêu nói như vậy thì Hồ Ngốc cũng không muốn nói gì nữa mà im lặng
nằm trong ngực Lâm Tiêu! Cả 2 đi được một lúc thì đi tới một cái vách núi! Nơi
này xung quanh được trồng đầy những loài cây mà Hồ Ngốc chưa bao giờ thấy!
Những cái cây lúc này có những chiến nụ hoa trên những nhánh cây nhưng không
có bất cứ cây nào nở cả!
Hồ Ngốc định nói gì đó nhưng Lâm Tiêu lại ra dấu im lặng sau đó ôm Hồ Ngốc đi
đến cái cây to nhất sau đó chỉ lên cây và nói:
“Hãy tập trung nhìn!”
Nghe Lâm Tiêu nói thì Hồ Ngốc lập tức tập trung nhìn lên cái cây! Sau một lúc
lâu nhưng chả thấy có gì xảy ra! Đang lúc Hồ Ngốc thiếu kiên nhẫn thì bỗng
nhiên những đóa hoa trên cây xảy ra dị dạng sau đó dần nở ra! Những cái cây
khác cũng lập tức nở ra! Dưới ánh trăng, một màu hồng xuất hiện bao phủ khắp
nơi!
Hồ Ngốc nhìn những cánh hoa màu hồng đến ngơ ngác!
“Có phải rất đẹp không?” lúc này giọng Lâm Tiêu lên tiếng
Nghe Lâm Tiêu nói, Hồ Ngốc lúc này mới tỉnh lại sau đó quay sang hỏi Lâm Tiêu:
“Lâm Ngốc, đây là hoa gì thế? Tại sao ở Ma Tộc đại lục lại có loài hoa như thế
này mà ta không biết hơn nữa chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới?”
“Hoa này gọi là Hoa Anh Đào!” Lâm Tiêu cười trả lời
“Hoa Anh Đào sao?!” Hồ Ngốc lẩm bẩm lại cái tên
“Sau này đây sẽ là nơi bí mật chỉ có ta và ngươi biết mà thôi!” Lâm Tiêu ôn
nhu nói
“Chỉ 2 chúng ta biết phải không?!” Hồ Ngốc hỏi lại
“Đúng vậy! Đây là bí mật của Lâm Tiêu và Hồ Ngốc!” Lâm Tiêu xoa đầu nàng nói
“Lâm Tiêu và...Hồ Ngốc!” Hồ Ngốc lẩm bẩm lại nhưng mà trong lòng nàng lúc này
lại cảm thấy vô cùng khó chịu!
Một lúc sau cả 2 người kết thúc việc ngắm hoa sau đó lập tức xuống núi! Trước
khi trở về Lâm Tiêu có đưa cho hổ ngốc một cái bông hoa và nói ngoại trừ những
người sở hữu bông hoa này thì không có ai có thể bước vào nơi đó! Nói xong lập
tức biến mất! Hồ Ngốc nhìn đóa hoa Lâm Tiêu đưa cho sau đó nhìn về hướng Lâm
Tiêu biến mất một lúc lâ sau đó mới trở về!
…............................................................
Sớm chiều xuân dẫu muộn
Trăm hoa vẫn tỏ tường.
Mỗi năm hoa đào ấy,
Hé nở lúc đau thương.
Còn ai nhớ 4 câu thơ này không XD!!