Cuộc Chiến Sinh Tử ( Thượng )


Người đăng: hedaica

Khi nến càng gần nơi xảy ra dị tượng thì Lâm Tiêu cảm thấy một cổ áp lực vô
cùng khủng bố khiến hắn hít thở không thông. Khi hắn vận hành tử khí bao bọc
cơ thể thì cổ áp lực này mới dần yếu đi.

“Rốt cuộc là Ma Thú hoá thần có uy lực cở nào?! Bây giờ chỉ việc đứng gần cũng
cám thấy áp lực vô cùng kinh khủng!” Lâm Tiêu tự hỏi.

Graoooo!

Khi đến nơi, Lâm Tiêu chỉ thấy xa xa có một con cự đại tinh tinh đang hướng về
thiên không mà gầm thét. Mỗi lần nó gầm lên thì trên không cánh cửa được tụ
lại bởi đám mây đen dần mở rộng. Sau đó, chỉ thấy nó giẫm mạnh xuống đất hướng
thiên không mà đi. Khi nó đã bay vào cánh cổng thì bỗng dưng mọi thứ yên tỉnh
lại.

Ầm! Ầm!

Bỗng nơi cánh cửa xuất hiện tiếng nổ lớn sau đó Lâm Tiêu thấy một viên hoàng
thạch từ nơi đó rơi xuống. Khi viên hoàng thạch chuẩn bị va chạm xuống mặt đất
thì bỗng dưng bị phát nổ, mảnh vở văng khắp nơi. Sau đó có một bóng người từ
nơi đó đi ra. Lúc này Lâm Tiêu mới có thể nhìn kỹ, chỉ thấy bóng dáng đó toàn
thân mặc một bộ hoàng kim giáp. Trên mặt và tứ chi thì bị bao phủ bởi một bộ
lông màu đỏ thẩm.

“Hahahahaha! Ta thành công rồi!! Cuối cùng sau 10 vạn năm ta đã thành công
bước vào cảnh giới này! Hahahahaha!”

Không sai, bóng dáng đang nói chuyện này chính là con Hoả hầu to lớn lúc
trước. Sau khi hoá thần thì tất cả ma thú đều có khả năng nói tiếng người.
Bỗng dưng tiếng cươi im bặt. Lúc này hoả hầu lại chú ý tới nơi Lâm Tiêu đang
ẩn núp, chỉ thấy Hoả hầu giơ ngón tay lên chỉ về phía đó. Lúc này Lâm Tiêu có
một dự cảm không lành, bỗng dưng như là phản ứng tự nhiên hắn nhảy ra khỏi nơi
đó, sau khi hắn rời đi chỉ trong tích tắt thì nơi đó phát nổ. Ầm! Ầm!
Lâm Tiêu lúc này cảm thấy toàn thân mát lạnh. Nếu vừa rồi hắn trễ một nhịp
thôi là hắn có thể đi gặp diêm vương rồi.

“Ồh! Có thể tránh được sao??” Bỗng Hoả hầu mở miệng nói chuyện.

“Nói, ngươi là ai?! Tại sao lại nhìn lén ta?!” Hoả hầu tiếp tục hỏi. Nhưng Lâm
Tiêu lại ko trả lời mà chỉ rút lưỡi hái ra sau đó đứng ở thế chuẩn bị tấn
công!

“Ồh?! Ngươi muốn đánh sao?!” Hoả hầu cười cười nhưng trong mắt không hề che
giấu sát ý
Lúc này Lâm Tiêu không nói gì và sông tới

“Haha! Đúng là nghé con không sợ cọp! Hôm nay bản hầu sẽ cho ngươi chết không
toàn thây” Thấy một màn như vậy. Hoả hầu lập tức cười lớn, trong mắt hắn Lâm
Tiêu chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Khi đến trước mặt Hoả hầu thì Lâm Tiêu bổng dừng lại!

“Deadly Strike”

Chỉ thấy Lâm Tiêu giơ lưỡi hái qua đầu sau đó chém từ vai trái của Hoả hầu
chém xuống. Khi nhìn thấy đòn tấn công này Hoả hầu cười lạnh và đứng im ở đó
vì sau khi hoá thần, bản thể của hắn nhỏ đi nhưng điều đó không có nghĩa là
hắn yếu đi mà hoàn toàn ngược lại. Bây giờ chỉ có cấm chú mới có thể làm hắn
bị thương. Nhưng sau đó khuôn mặt hắn lại trở nên tái nhợt đi, vì lúc này
không như trong tưởng tượng là thanh lưỡi hái đó bị văng ra hoặc gãy vở mà nó
từ vai trái hắn chém xuống tới phần eo bên phải. Sự việc sảy ra quá đột ngột
nên Hoả hầu chưa kịp phản ứng nên lúc này Lâm Tiêu xoay người sau đó lại thêm
một nhát từ hông bên trái chém lên tới phần vai phải, cuối cùng Lâm Tiêu tụ
toàn bộ sức mạnh lại trong lưỡi hái để tấn công đòn thứ ba. Lúc này Hoả hầu đã
phản ứng lại sau đó nhanh chóng lùi ra xa. Khi thấy Lâm Tiêu bổ tới đòn thứ
ba, Hoả hầu không còn khinh thường nữa mà sử dụng tiên khí trong cở thể hình
thành một tấm chắn cản lại, nhưng lúc này hắn đã thật sự hoảng sợ rồi vì đòn
tấn công này hoàn toàn xé bỏ lớp bảo vệ hình thành từ tiên khí và tấn công
thẳng vào ngực hắn. Nhưng Hoả hầu dù sao cũng là thần thú nên phản ứng của hắn
dù sao cũng vô cùng nhanh. Hắn dậm chân xuống đất sau đó lùi nhanh lại phía
sau, nên đòn tấn công không nghiêm trọng lắm. Sau khi lui lại, Hoả hầu thở hổn
hển:

“Thật không ngờ ngươi lại có thể đả thương đến nhục thể của ta! Quả nhiên là
chân nhân bất lộ tướng a!”

Lâm Tiêu vẫn không nói gì chỉ có thể lùi lại cố gắng phòng thủ.

“Ta đã quá xem thường ngươi. Lần này ta sẽ tung hết sức.” Sau đó hăn đưa tay
lên trời, lúc này trên trời bỗng giáng xuống một đạo lôi điện. Lôi điện đánh
vào tay Hoả hầu sau đó hình thành một cây thiết bổng.

Ầm!

Hỏa hầu cắm thanh thiết bổng xuống mặt đất, chỉ thấy mặt đất xung quanh từ từ
nức ra.

“Lôi huyết thần côn, xin chỉ giáo.”

Chỉ thấy lúc này Hoả hầu giơ thanh thiết bảng lên sau đó nói ra lời thách đấu.
Lâm Tiêu hoàn toàn bị bất ngờ với câu nói đó của Hoả hầu, sau đó hắn mỉm cười
cũng giơ lưỡi hái lên và nói:

“Lưỡi hái tử thần, xin chỉ giáo.”

Sau khi cả hai nói ra lời thách đầu nhìn chằm chằm vào nhau. Lúc này không khí
trở nên vô cùng yên tĩnh. Bỗng nhiên từ hai người phát ra những dòng khí lưu
vô cùng mãnh liệt, một màu đen và một màu đỏ. Tất cả cây cối xung quanh đều
bay hết tất cả chỉ chừa lại một ngọn cây ở trung tâm hai dòng khí lưu còn dư
lại một chiếc lá mà thôi.


SevenKnights Hệ Thống Dị Giới Du - Chương #10