3:dũng Sĩ Quả Cảm Giả Mạo Chẳng Có Lấy Một Người Đồng Đội Nào


Người đăng: thaitugachip@

Có một danh hiệu được gọi là “Dũng Sĩ Quả Cảm” Người đã đạt được một thành tựu
còn to lớn hơn cả những Dũng Sĩ và Quả Cảm Binh. Với ý nghĩa đầy tính phóng
đại của nó, chẳng ai mang danh hiệu đó trong một khoảng thời gian dài. Kiếm
Vương Elline. Cho đến ngày một người có đủ tầm cỡ để nhận danh hiệu đó trong
toàn thể lịch sử xuất hiện. Bất khả xâm phạm. Thiên hạ vô song. Người mạnh
nhất trong toàn thể lịch sử. Hay người thậm chí còn chẳng là người nữa. Mặc dù
có rất nhiều từ ngữ dùng để miểu tả sức mạnh của loài người, nhưng dám chắc
rằng chẳng có bao nhiêu từ có thể miêu tả được sức mạnh của Kiếm Vương Elline.
Nếu như phải miêu tả người thì phải nói rằng “không thể nào hiểu được" người
cả. Người bất khả chiến bại không chỉ với những đối thủ phàm nhân, mà cũng
trong hàng trăm trận chiến đầy dữ dội chống lại những sinh vật thượng
thừa—Những Con Rồng của Địa Giới, Thiên Thần nơi Thượng Giới, và Quỷ Dữ thuộc
Âm Giới. Ngay cả sau đó, người còn dễ dàng chặn đứng cuộc Đại Chiến mà gần như
là đã xóa sổ thế giới. Chuyện đó đã xảy ra ba trăm năm trước đây. Lưu truyền
rằng sẽ chẳng có bất kì ai, cả trong cả quả khứ lẫn tương lai, sẽ có thể gầy
dựng được một thành tựu to lớn hơn thành tựu vĩ đại của người. Không, đó là
những gì được lưu truyền trong quá khứ. “Chúc mừng. Tất cả các em đều là những
người được chọn và được trao cho một cơ hội.” Buổi lễ hợp mặt của Học Viện Du
Hành Thánh Fiora. Vào ngày lễ khai giảng của một ngôi trường trung học đầy
bình thường, đó là những gì mà hiệu trưởng nói với những cô cậu học sinh mới
vừa mới nhập học, bao gồm cả Ren trong số đó, những học sinh khóa Hiệp Sĩ
(Master) Hạng - III. “Trong suốt chiều dài lịch sử, danh hiệu “Dũng Sĩ Quả
Cảm” chỉ duy nhất đạt được bởi Kiếm Vương Elline mà thôi. Giờ thì cơ hội cho
tất cả các em giành lấy nó đã đến. Thầy rất nóng lòng chờ mong được thấy thành
tích của các em khi tất cả cống hiến hết mình cho học tập tại Học Viện này, để
tìm kiếm những đồng đội các em có thể tin tưởng, và để tìm thấy "Encore"." —Đó
là hai năm trước. Vào khoảng thời gian đó, tôi cũng có nghĩ rằng mọi người
thậm chí cũng có chút ít mong đợi từ tôi. —Là một học sinh mới đã vượt qua
được kì thi gắt gao. Nhưng— “Ren, em lại đứng hạng năm trong lớp mình nữa
sao.” …...Dẹp mấy cái điểm tốt và xấu của tôi qua một bên đi. ……Tại sao thấy
ấy lại phải công bố kết quả của tôi bằng một giọng lớn tiếng như thế cơ chứ?
Ren chẳng nói ra điều đó và nhận tờ giấy trong im lặng. “Thầy đây không có bảo
là em phải đứng hạng nhất trong toàn khối, nhưng thầy đây ít ra cũng muốn em
đạt được hạng ba trong lớp của mình đấy.” Vị giáo viên cố tình thở dài đằng
sau cậu ấy. “Hay chẳng lẽ ngoại hình của em là điểm giống nhau duy nhất mà em
có với Dũng Sĩ Quả Cảm hay sao?” “......?” —Ngoại hình của em chẳng có liên
quan gì đến chuyện này cả. Tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình trong khi nén
những lời nói đó ở cổ họng mình. Khoảnh cách từ vị trí của tôi đến bàn là vào
khoảng mười mét. Nhưng trên đường về của mình— “Ren-chan cũng đã rất gần rồi.
Cậu ta đứng hạng năm lần nữa mà, đúng không?” “Nhưng có đến ba mươi sáu học
sinh trong mỗi lớp lận, vì thế việc đứng hạng năm cũng phải khá là tốt, đúng
không nào?” “Mấy người đang nói gì thế? Cho dù có như thế thì cậu ta cũng đã ở
lại một năm đấy. Theo lẽ thường thì cậu ta đã phải lên lớp Hiệp Sĩ (Master)
Hạng - II và trở thành đàn anh của chúng ta rồi. Cậu ta lớn hơn chúng ta một
tuổi đấy, mấy người có biết không?” “Có vẻ như là cậu ta chẳng thay đổi gì cả.
Với một người đã làm việc rất chăm chỉ như vậy.” “Suỵỵỵt, Ren sẽ nghe thấy các
cậu đấy. Nói nhỏ thôi.” —Tôi vẫn có thể nghe thấy điều đó cho dù tất cả các
người có nói nhỏ đi nữa. —Bọn họ cố tình thì thầm. Ngoại trừ việc giọng của họ
thì đủ lớn để cho tôi nghe thấy. Những lời thì thầm và tiếng cười đùa tôi có
thể nghe thấy từ khắp nơi trong căn phòng. Cuối cùng thì đây là điều mà tất cả
bọn họ đều nói cả. —Hiệp Sĩ Quả Cảm Giả Mạo chỉ có mỗi vẻ ngoài là giống như
Hiệp Sĩ Quả Cảm huyền thoại. Ren E Maxwell. Mái tóc nâu nhạt của cậu được cắt
tỉa một cách đầy lộn xộn và đôi mắt xanh thẫm của cậu. Khuôn mặt có chút ưa
nhìn với một nét mặt ngây thơ đầy giản dị của cậu. Chiều cao cậu vào khoảnh
trung bình giữa những người bạn đồng trang lứa mười bảy tuổi của cậu, nhưng
cho dù thế cậu lại có vẻ ngoài nhỏ con khi so với những học sinh Hiệp Sĩ
(Master) tập trung ở Học Viện Du Hành Thánh Fiora này. Về ngoại hình thì cậu
chẳng có gì nổi bật. Nhưng nếu như được hỏi để đưa ra một lời miêu tả duy nhất
về đặc điểm của cậu thì— >>>Kiếm Vương Elline.Vẻ ngoài của cậu là thứ duy nhất
tương tự với vị Dũng Sĩ Quả Cảm đầy nổi tiếng.
Dù gì thì những học sinh mà đã nhìn tháy bức tưởng của Elline nằm ở cổng chính
sẽ so sánh vẻ ngoài của nó với Ren, người mà đang bước đi cạnh bên họ.
“Kết quả của học kì trước đến đây là hết. Có câu hỏi gì không?”
Chẳng có một ai trong số ba mươi sáu học sinh giơ tay mình lên trước câu hỏi
của vị giáo viên.
“Tốt. Như tất cả những học sinh trung-đẳng các em đã biết, đây chỉ đơn giản là
một trận chiến giả mà thôi. Các em có thể nói rằng bài kiểm tra thăng hạng
diễn ra mùa Đông này sẽ là mối quan tâm chính của các em.”
Vị giáo viên tạo nên tiếng động ồn ào với đôi giày của mình.
“Đã được hai năm rồi kể từ khi các em nhập học Học Viện của chúng tôi. Mặc dù
có một người đã ở đây được ba năm rồi—”
—Những ánh nhìn vào tôi đều từ những người xung quanh tôi.
……Tôi cũng đã quen với việc này rồi. Dù gì thì chuyện này cũng luôn xảy ra mà.
Ren cư xử như thể cậu chẳng hề để ý đến cái nhìn của họ và nhìn vào quyển sách
trong tay cậu.
“Tất cả các em cuối cùng sẽ có thể được tiến lên trở thành học sinh thượng-
đẳng bằng cách vượt qua bài kiểm tra thăng hạng mùa Đông này. Tất cả các em
đều khởi đầu là học sinh hạ-đẳng năm rồi và là học sinh trung-đẳng năm nay.
Giờ thì các em sẽ trở thành học sinh cao-đẳng và rồi thành học sinh thương-
đẳng, lớp cuối cùng để có thể tốt nghiệp. Trong bốn năm học đấy, những học
sinh cao-đẳng sẽ là những người mà có thể thực sự tham gia vào một “bang hội”
và bắt đầu cuộc tập luyện thật sự của mình. Đó chắc chắc là một năm mà các em
không thể nào được bỏ lỡ để có thể đi ra ngoài thế giới để kiếm tìm Encore.
—Ren!”
“Vâng.”
“Di vật cuối cùng được để lại bởi Dũng Sĩ Quả Cảm, người mà vô tình lại là tổ
tiên của em. Em rõ ràng là có nhớ khi nào sự tồn tại của Encore được tiết lộ
cho cả thế giới biết, đúng không nào?”
“Trong mùa Thu của Kỉ-Giới 798.”
Cậu đã đoán trước được rằng cậu sẽ bị hỏi câu hỏi đó.
Chẳng có sai sót gì trong câu trả lời của cậu vì cậu đã đoán trước được câu
hỏi và chuẩn bị nó.
“Hai trăm năm sau cái chết ở độ tuổi còn trẻ, 26, của Elline. Đội nghiên cứu
của Phòng Nghiên Cứu Lịch Sử Hoàng Gia đã công bố khả năng có hiện hữu
Encore—quyển ghi lại cuộc chiến được viết tay bởi chính Elline. Cùng năm đó,
một đội tìm kiếm quy mô lớn đã được thành lập, nhưng họ đã thất bại trong việc
tìm kiếm Encore. Đội tìm kiếm này đây đã trở thành hình mẫu cho những “bang
hội” hiện tại, và điều đó dẫn đến Kỷ Nguyên Của Cuộc Đại Chiến giành quyền sở
hữu Encore, thứ mà cũng liên quan đến cả ba thế giới Thiên, Địa và Âm Giới.
“......Hừm.”
Vị giáo viên chẳng biết phải nói gì với câu trả lời của Ren trong một lúc.
Ren liền dùng khoảng thời gian ngắn ngủi đó để nói lên những suy nghĩ của cậu.
“Em cũng muốn đính chính một chút. Có điều này em vẫn luôn yêu cầu được một
khoảng thời gian rồi—”
Ren đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nhìn vào vị giáo viên.
“Elline chẵng có hậu duệ nào cả. Người du hành khắp đến giới cho đến khi chết
vì bệnh tật ở độ tuổi hai mươi sáu. Người không chỉ không có con cháu, người
cũng chẳng có bất kì anh chị em nào. Em không thuộc về một gia đình nào mà là
hậu duệ trực tiếp của Elline cả. Cho dù chúng ta cho nhìn vào cây phả hệ của
gia đình em, tổ tiên của em từ mười một thế hệ trước đó trong quá khứ cũng chỉ
là một người họ hàng xa với người mà thôi.”
“Chuyện đó cũng chẳng thay đổi sự thật rằng em người chính là tổ tiên xa của
em, đúng không nào?”
“Em đang yêu cầu thầy xin hãy hạn chế việc nói những điều mà sẽ gây ra một sự
hiểu nhầm mà thôi. Nếu như thầy nói rằng “tổ tiên của em”, thì điều đó nghe
như thể em chính là hậu duệ trực tiếp của Elline vậy.”
Có hai điều bất hạnh mà cậu bé được gọi là Ren gặp phải.
Điều đầu tiên là cậu được sinh ra giống y như đúng với vị Dũng Sĩ Quả Cảm vĩ
đại.
Và điều thứ hai là, mặc dù chỉ được coi là họ hàng xa của Elline, nhưng gia
đình họ mẹ của Ren thật lại là họ hàng xa của Elline. Cậu đúng thật là hiện
thân của vị Dũng Sĩ Quả Cảm. Mọi người quanh cậu mong đợi rất nhiều tự cậu,
nhưng thực tế thì vô cùng tàn nhẫn.
—Kĩ năng kiếm thuật của cậu chẳng những không thể sánh bằng Kiếm Vương, mà
thậm chí còn thua kém với những người cùng trang lứa cậu.
—Điểm giống nhau duy nhất mà cậu có là ngoại hình của mình mà thôi.
Đó là những gì mà giáo viên và bạn cùng lớp của cậu nói với cậu. Cậu đã bị nói
điều đó ngay cả trước khi cậu đăng kí vào Học Viện Du Hành Thánh Fiora nữa.
Dũng Sĩ Quả Cảm Giả Mạo.
Đó là danh hiệu mang tính xúc phạm mà Ren đã phải nhận kể từ khi còn nhỏ.
“Lịch sử thật sự chính là chẳng có bất kì một cá nhân nào có thể được coi là
hậu duệ của Elline cả. Em không được sinh ra từ một gia đình chính thức mà có
thể được sánh với vị Dũng Sĩ Quả Cảm đó.”
“—”
Vị giáo viên trở nên im lặng và ông ấy chỉ đơn giản là giật lông mày mình.
“Em nói xong rồi chứ? Thế thì ngồi xuống đi.”
“......!”
Ông ấy cư xử như thể chẳng có điều gì xảy ra cả, vì thế Ren ngồi lại trên
chiếc ghế mình với bàn tay nắm chặt.
“Hết giờ rồi. Lớp giải tán cho hôm nay.”
Vị giáo viên liếc nhìn chiếc đồ hồ bỏ túi bằng vàng của mình.
“Những ai không nhận được kết quả mỹ mãn trong những bài kiểm tra trước thì
cũng không nên quên việc tập luyện của mình. Bài kiểm tra thật sự mới là thứ
quyết định thành công hay thất bại của các em. Các em sẽ phải học lại một năm
nếu như không thể thể hiển kết quả của mình ở đó. Mặc dù là thầy chắc rằng tất
cả các em đều đã nhận thức được điều này rồi.”


Sekai no Owari no Sekairoku - Chương #3