Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Editor: Ngọc Nguyệt
Quả nhiên, hắn lập tức ngẩng đầu. Ánh mắt như mũi tên nhọn muốn bắn thủng Lãnh
Loan Loan. Vẻ mặt lạnh như băng, oán hận nói:
"Đừng tưởng ai cũng muốn ngồi lên long ỷ."
Nàng sao có thể hiểu được một đứa nhỏ đột nhiên mất đi phụ thân từ ái cũng mẫu
thân ôn nhu. Khuôn mặt tươi cười khi giờ chỉ còn vẻ lạnh lùng. Nếu không có ý
niệm báo thù trong đầu, có lẽ hắn đã sớm...
Giang sơn thì sao? Long ỷ thì sao? Chúng có thể làm cho phụ mẫu hắn sống lại
sao? Có thể cho hắn một thời thơ ấu hạnh phúc sao?
Đau đớn trong đôi mắt Lạc vương, Dạ Thần cũng hiểu, nếu có thể, hắn hy vọng
đường huynh có thể thoát ra khỏi bóng ma của cừu hận.
"Đường huynh, huynh báo thù cho hoàng thúc, ta hiểu. Nhưng thật sự không phải
phụ hoàng hại chết hoàng thúc. Việc này còn cần điều tra lại, không bằng để ta
giúp huynh." Đồng tử màu tím nhìn hắn mang theo chân thành.
Trong nháy mắt, Lạc vương cảm giác như quay trở lại thời còn nhỏ. Đường đệ nhỏ
hơn mình luôn ở phía sau, ngọt ngào gọi đường huynh. Khi đó mây trắng, nước
xanh, ánh nắng tươi sáng.
Hoảng hốt, phụ vương mặc bạch y cùng người kia bước đến. Hai người đều thản
nhiên cười, thật là một hình ảnh về tình huynh đệ đẹp.
Mắt nhắm lại, bỗng nhiên mở. Trong lòng Lạc vương cũng không xác định được,
chẳng lẽ thật sự không phải người kia hại chết phụ vương? Tỉnh táo lại, nhớ
tới mười năm qua, mỗi khi mình phái người đi điều tra chuyện năm đó, vừa có
manh mối lại luôn bị người phá rối. Mà những người đó chắc chắn là người trong
cung, hơn nữa những lời đồn đại năm đó, hắn có thể khẳng định người kia hại
chết phụ vương. Nhưng hiện tại nghe hai người nói, chẳng lẽ hắn thực sự tìm
lầm người sao?
"Nếu ngươi thật sự chắc chắn lão hoàng đế hại chết phụ vương người, sao không
tìm hắn chứng thực?" Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình dao động của lạc vương,
tiếp tục nói.
"Hoặc là ngươi sợ tìm nhầm người, không thể gánh vác hậu quả?"
Đôi mắt sáng ngời mang theo khiêu khích nhìn hắn.
Lạc vương mím môi không nói, là như vậy sao? Hắn vẫn sợ ý niệm bao lâu nay là
sai sao?
Dạ Thần cũng mở miệng, cố chấp suy nghĩ việc báo thù, không bằng đi tìm hung
thủ chân chính.
"Ta..."
Lạc vương do dự, hắn nên nghe theo lời Dạ Thần sao? Thật sự không phải hoàng
đế hại chết phụ vương sao?
"Đường huynh...."
Dạ Thần buông Lãnh Loan Loan, nắm lấy tay Lạc vương đang cầm kiếm. Đồng tử màu
tím mang theo sự ấm áp với người thân nhìn hắn.
"Đi tìm phụ hoàng chứng thực. Nếu là lỗi của phụ hoàng, ta sẽ không nhúng tay
vào chuyện báo thù của huynh nữa, giang sơn đáng lẽ của hoàng thúc, ta cũng
nguyện ý trả lại.
"Ngươi..." Lạc vương nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp.
"Tin tưởng ta." Dạ Thần dùng sức, trong mắt có ảnh ngược của Lạc vương. "Nếu
không phải phụ hoàng hại chết hoàng thúc, mà ngươi trách lầm hắn. Chẳng những
làm hung thủ chân chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hơn nữa chắc chắn hoàng
thúc trên trời có linh thiêng cũng không thể ngủ yên..."
Keng....
Cây kiếm trên tay Lạc vương rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Giờ
phút này vẻ mặt của hắn giống như một đứa trẻ đi lạc đường, đi bên trái hay
bên phải, hắn vẫn còn do dự.
Lãnh Loan Loan đảo mắt, thật sự không thích tính cách này của Lạc vương. Muốn
đi hay không thì cứ nói, hắn có thể dùng mười mấy năm để thực hiện mưu đồ báo
thù, chẳng lẽ không có thời gian đi gặp lão hoàng đế sao? Hay là hắn không có
dũng khí?
"Này, ngươi không phải là không có can đảm đi gặp lão hoàng đế chứ?" Lãnh Loan
Loan cổ quái nhìn Lạc vương.
Lạc vương giật mình, hắn cũng không biết rõ. Muốn chính tay đâm chết cừu nhân,
nhưng lại do dự. Vạn nhất hung thử thực sự không phải hoàng đế, hắn có thể làm
gì?
"Đường huynh, vài ngày nữa là ngày giỗ của hoàng thúc. Chẳng lẽ huynh không
muốn biết rõ chân tướng, để hoàng thúc có thể ngủ yên sao?"
Lạc vương nghe Dạ Thần nói, nhíu mày, không nói. Thật lâu sau, khi Dạ Thần và
Lãnh Loan Loan cho rằng bọn họ khuyên bảo thất bại, hắn lại mở miệng.
"Ta đi."
Lạc vương nắm chặt tay, tiếp thêm dũng khí. Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan đã nói
ra lời khiến hắn suy nghĩ, cứ do dự như vậy không bằng đi hỏi rõ chân tướng.
Nếu thật sự là hoàng đế hại chết phụ vương, hắn đương nhiên sẽ không nương
tay. Nhưng nếu đúng như lời đường đệ nói không phải hắn, vậy hắn sẽ tìm hung
thủ thực sự, báo thù cho phụ vương.
"A Dao, tuyết lang, Ninh Phong Cách, quay lại đây."
Lạc vương vừa nói, Lãnh Loan loan cũng vẫy tay với đám người đang đánh nhau
với hắc y nhân.
Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, hai người một lang phút chốc bay ra khỏi
vòng chiến.
"Các ngươi cũng dừng lại." Người nổi tiếng cũng nói với hắc y nhân, hắc y nhân
nhanh chóng trở lại bên cạnh người hắn.
"Giáo chủ, cảm tạ ngươi có thể đến. Hiện tại bổn vương đã đáp ứng bọn họ về
hoàng cung. Ngươi đã giúp ta một việc. Từ nay về sau, chúng ta không ai thiếu
nợ ai."
Lạc vương chắp tay nói với người nổi tiếng, lại quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan.
"Thái tử phi, mời người giải huyệt đạo cho người nổi tiếng giáo chủ." Hắn tin
tưởng nàng sẽ làm vậy.
Lãnh Loan Loan nhìn hắn, ngón tay hướng tới người nổi tiếng.
Người nổi tiếng cảm thấy thân hình buông lỏng, phát hiện cơ thể đã có thể hoạt
động bình thường. Hắn nhìn Lãnh Loan Loan, khóe miệng nhếch lên, thâm ý nói:
"Thái tử phi, chúng ta còn có thể gặp lại."