Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Editor: Ngọc Nguyệt
"Ta nói, Lạc vương muốn gì?" Lãnh Loan Loan ngồi trên đùi Dạ Thần, không chút
để ý mở miệng. "Ngươi muốn tìm lão hoàng đế báo thù sao?
Không e dè nói thẳng, cặp mắt hắc bạch phân minh như hóa thành mũi tên nhọn
xuyên thấu Lạc vương. Làm hắn không thể che giấu, trong lòng cũng rất cả kinh.
Định Viễn Hậu kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ tới tiểu thái tử phi cư nhiên lại
nói trắng ra như vậy.
"Vậy thì thế nào?"
Lạc vương thấy đối phương đi thẳng vào vấn đề, hắn cũng không kiêng dè. Đôi
mắt thâm thúy chống lại cặp mắt trong suốt như gương của Lãnh Loan Loan, bên
trong là ảnh ngược.
Tốt lắm, tiểu thái tử phi không làm hắn thất vọng.
"Ngươi muốn báo thù, hay muốn giết lão hoàng đế, bản thái tử phi không quan
tâm. Nhưng là..." Vừa nói vừa nhìn hắn.
"Thực không may, ta để ý nam nhân của ta. Mà ngươi báo thù sẽ làm hắn thương
tâm, cho nên ta khuyên ngươi nên bỏ qua ý niệm, nếu không..."
Khẩu khí uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Lạc vương cùng Định Viễn Hậu sửng sốt, ngay cả bốn hắc y nhân ở ngoài đình
cũng cảm thấy bất khả tử nghị. Tiểu nữ oa này cư nhiên uy hiếp chủ tử.
Không khí yên tĩnh cổ quái, gió đêm phất động, ngoài đình hoa theo gió bay,
như sóng biển.
"Ha ha a..."
Đột nhiên Lạc vương cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng thậm
chí cười ra nước mắt. Tiếng cười quanh quẩn ở toàn bộ giao thành, khiến cả
những con vật gần đó cũng bị kinh động.
Lãnh Loan Loan nhếch miệng, mặt không chút thay đổi nhìn Lạc vương cuồng tiếu.
"Cười hay lắm?" Dám cười nàng, thật sự đáng chết.
"A, ngươi cảm thấy chỉ một câu uy hiếp, bổn vương sẽ buông tha chuyện báo thù
sao?"
Lạc vương dừng cưới, mặt băng sương nhìn Lãnh Loan Loan. Tuy không thể không
thừa nhận tiểu thái tử phi này không phải phàm nhân, nhưng nếu cản trở việc
báo thù của hắn, hắn sẽ không lưu tình là trảm.
Lãnh Loan Loan cười ta làm khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài kia trở nên
quỷ dị.
"Không có chuyện gì bản thái tử phi làm không được."
Lời nói cuồng vọng đến cực điệm, biểu tình kiêu ngạo đến không ai bì nổi. Thân
hình nho nhỏ tỏa ra khí thế kinh người, ngoại trừ Dạ Thần, Thủy Dao, tuyết
lang, những người khác đều nghẹn họng trân trối nhìn nàng.
Gió, nhẹ nhàng thổi, khiến sợi tóc mọi người bay lên.
Lạc vương kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan, hắn muốn biết tột cùng là vì nguyên
nhân gì mà tiểu thái tử phi lại cuồng vọng như thể đó là chuyện đương nhiên.
Nàng thực sự có bản lĩnh cuồng vọng như thế sao?
Hắn cùng Định Viễn Hậu liếc nhau, hai người không hiểu tâm tư của thái tử phi.
Cảm thấy một tiểu nữ oa không thể không gì không làm được, về phương diện khác
lại có cái nhìn tương phản, nàng có thể làm chúa tể thiên hạ...
Ninh Phong Cách lại thêm tò mò về Lãnh Loan Loan, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn
kia làm hắn tin tưởng tiểu thái tử phi không phải cuồng ngôn, nhưng sao nàng
có thể lợi hại như thế? Trên người đến tột cùng cất giấu bí mật gì, hắn rất
muốn biết.
"Đường huynh thật sự cho rằng Phụ hoàng hại chết Hoàng thúc sao?"
Thật lâu sau, đánh vỡ yên tĩnh là Dạ Thần. Tử đồng mang theo vài phần sắc bén
nhìn Lạc vương, hắn không tin thông minh như đường huynh lại tin tin đồn, mà
chưa có chứng cứ xác thực.
Nghe được lời nói của Dạ Thần, Lạc vương ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt thâm thúy
tràn đầy hận ý, bên môi mang ý cười châm chọc cùng lãnh khốc:
"Làm sao? Đến bây giờ còn nói rằng không phải thí huynh đoạt vị hay sao? Bổn
vương sẽ không nhượng bộ." Không phải không đi chứng thực, có rất nhiều dấu
hiệu đều chỉ Hoàng đế.
"Đường huynh..." Dạ Thần không nghĩ tới hắn lại cố chấp như thế, chẳng lẽ phải
chĩa kiếm vào nhau sao?
"Không cần nói nữa." Lạc vương khoát tay, lạnh lùng nhìn hắn. "Nhiều lời, bổn
vương không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì ngăn cản bổn vương báo thù.
Nhưng bổn vương cũng trả lời các người, ngăn ta phải chết!"
Lời nói vừa ra, ly trà trên bàn rơi xuống đất.
Đồng thời, bốn hắc y nhân ngoài đình rút kiếm ra. Bốn phía đình lại xuất hiện
một đống hắc y nhân, người nào cũng cầm bảo đao hàn quang lóe ra.
"Hóa ra ngươi muốn diệt trừ chúng ta."
Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, biểu tình không một chút sợ hãi. Phải biết nàng
cùng Thủy Dao, tuyết lang rất mẫn cảm với hơi thở xa lạ. Sớm biết có người mai
phục, chẳng qua muốn nhìn xem có thể khiến Lạc vương quay đầu là bờ hay không,
bất quá hiện tại xem ra hết thảy đều uổng phí rồi.
Nàng nhìn Dạ Thần, quả nhiên thấy tử mâu hắn thất vọng cùng khiếp sợ. Nam nhân
này thủy chung vẫn còn một phần tình cảm huynh đệ với Lạc vương, bất quá hiện
tại tốt rồi, hắn hẳn sẽ không mềm lòng nữa.
"Tiểu thái tử phi quả nhiên thông minh." Lạc vương không nhìn biểu tình thất
vọng của Dạ Thần, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan. Khóe môi giương lên, tựa
tiếu phi tiếu. "Thật đáng tiếc cho một tiểu oa nhi thông minh."
"Muốn giết chúng ta, phải xem các ngươi có bản sự này không."
Lãnh Loan Loan giơ tay, Thủy Dao cùng tuyết lang như tia chớp đánh tới bốn hắc
y nhân bốn phía.
Thủy Dao thân thủ nhanh nhẹn, kiếm chỉ chỗ nào, một người mất mạng chỗ đó.
Tuyết lang nanh sói lợi hại, mỗi lần cắn đứt cổ một hắc y nhân.
Trong chớp mắt, huyết nhiễm cả đình, nơi xinh đẹp như thế hóa thành địa ngục
nhân gian.
"Này..."
Lời tác giả: Mọi người đều đoán Cửu Nhi có phương pháp đặc biệt đối địch phải
không, nhưng không phải, ha ha, đáp án tại chương sau có thể xuất hiện... Kỳ
thật viết Lạc vương là một nguyên nhân dẫn đến nam nhị hào... Ha ha... Về phần
kết cục của Lạc vương, có thể là ngoài ý muốn của mọi người...