Trừ Tà


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

Cung điện tráng lệ.

Xà Vương cùng Xà Hậu ngồi trên ghế được tạo hình một con rắn màu vàng. Túm lấy
vạt áo thật dài, trên mặt hai người đều buồn bã. Cửu nữ nhi họ luôn luôn lo
lắng tự dung lại thay đổi cá tính hoàn toàn, có thể không lo lắng sao?

“Phụ vương, mẫu hậu, Cửu nhi sẽ không thật sự bị trúng tà chứ?”

Thái tử Lãnh Huyền Minh chưa phục hồi tinh thần lại được sau sự việc đột biến
kinh hách của Lãnh Loan Loan, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút mơ hồ, tuyệt
không giống tính cách nóng nảy của hắn. Nếu nói trước kia Cửu nhi là một gốc
cây đáng yêu đang trổ hoa, thiện lương lại hồn nhiên; như vậy hiện tại Cửu nhi
nhất định là một con rắn nóng nảy, quả thật so với mình chỉ có hơn chứ không
kém. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xuất hiện biểu cảm giận dữ cùng dữ dội,
hắn thật không quen.

“Cũng không chắc được.” Xà Vương lắc đầu, bích mâu đầy hoang mang.

“Có thể nàng không phải là Cửu nhi của chúng ta?”) Lãnh Huyền Minh thật sự
không thể tin được một người sẽ biến đổi lớn như vậy. Chẳng những tính tình
nóng nảy, ngay cả sở thích cũng thay đổi. Cửu nhi trước kia thích nhất là màu
hồng phấn, bây giờ tự dung lại thích màu trắng, màu đen.

“Không, nàng chính là Cửu nhi của chúng ta.” Hoàng hậu lắc đầu, nhẹ chau đôi
mi thanh tú. Các ngươi nhìn cái bớt Anh Hoa trên trán nàng thì rõ. Nàng là Cửu
nhi, tuyệt đối không phải là người giả mạo.” Cái bớt kia toàn bộ Xà giới chỉ
có Cửu nhi mới có, người khác căn bản không thể giả mạo, sử dụng pháp thuật
cũng không biến ra được.

“Nói như vậy, Cửu nhi thật sự trúng tà rồi.” Cuối cùng Xà Vương khẳng định.

“Vậy sao chúng ta không tìm Thần Quan đại nhân trừ tà cho Cửu nhi.” Lãnh Huyền
Minh hỏi.

“Chỉ có thể làm như vậy.” Xà Vương gật đầu, hi vọng sẽ hữu hiệu đi.

Hôm sau, ánh sáng sớm mai theo cửa sổ chiếu vào trong cung diện. Một gian
phòng trắng, đơn giản, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Giường trắng, màn sa lay động theo làn gió lạnh.

Nằm giữa giường, Lãnh Loan Loan đang ngủ say sưa. Chăn gấm phủ lấy thân hình
nho nhỏ, tựa như một cái kén khả ái. Môi anh đào khẽ nhếch, hô hấp đều đều nhẹ
nhàng. Lông mi thon dài cong cong rũ xuống khuôn mặt trắng nõn, thật mỹ lệ.

“Công chúa, công chúa. . . . . .”

Một cung nữ trang phục hồng phấn của Xà giới đi đến, cẩn thận đứng cách giường
mười bước gọi Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan đang trong mộng đẹp, lại đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.
Vầng trán nho nhỏ nhăn lại, trong ý thức mơ hồ dần dần tỉnh lại, phút chốc mở
to mắt, ánh mắt lạnh lung dọa người.

“Nha, kẻ nào muốn chết dám phá mộng đẹp của bổn cô nương?” Nháy mắt xoay người
ngồi xuống,tay vung lên ném chiếc gối ra ngoài, quát. Nàng rất hung tợn khi
rời giường.

“Công, công chúa ——” tiểu cung nữ bị dọa đến ‘xoát’ một tiếng quỳ trên mặt
đất.

“Công cái gì mà công? Có lời cứ nói, có rắm thì phóng.” Nhìn bộ dáng tiểu cung
nữ khiến nàng bực mình. Nàng ăn nàng ta sao? Làm gì mà run rẩy như lá rụng mùa
thu vậy?

“Thỉnh công chúa, là hoàng thượng, hoàng hậu sai nô tỳ thỉnh công chúa đến.”
Tiểu cung nữ bị dọa đến thiếu chút nữa quên trả lời.

“Làm gì?” Bất kể ai, dám quấy nhiễu mộng đẹp của nàng tội đáng chết vạn lần.

“Thần Quan đại nhân tới rồi, nói là, nói là. . . . . .” Tiểu cung nữ bị vẻ mặt
của Lãnh Loan Loan dọa sợ tới mức không dám nói nữa.

“Nói ——” Đột nhiên trở thành câm điếc.

“Nói là mời công chúa đến để ngài trừ tà.” Tiểu cung nữ vượt qua sợ hãi, nhắm
mắt lại nói cho hết lời.

Lãnh Loan Loan sửng sốt, một lúc lâu sau, Loan Nguyệt điện truyền đến tiếng
quát kinh thiên động địa:

“Cái gì?”


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #7