Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
“Nếu ai gia nói không?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó là tiếng quải trượng chạm đất.
Tiếng ma sát thanh thúy làm cho Lãnh Loan Loan nhịn không được nhíu mày, nàng
ghét nhất là cái loại tiếng động này.
Mọi người vừa ngẩng đầu, đã thấy Thái hậu xuất hiện trước cửa điện Kim Loan.
Bà một thâm cẩm bào màu đỏ, váy dài chạm đất. Dây vàng buộc vòng quanh đóa hoa
mẫu đơn lớn, tóc mây vấn cao, hình thêu phượng hoàng lay động theo bước chân
của nàng, vẽ lên một độ cong xinh đẹp. Bên cạnh bà là Hoàng hậu một thân lam
bào cùng Kỷ Thanh Ngữ áo trắng phiêu phiêu.
Mọi người hiểu rõ, Hoàng hậu luôn muốn chất nữ của mình là Kỷ Thanh Ngữ làm
Thái tử phi, lần này sợ là nàng mời Thái hậu trở về. (một đám đáng ghét như
nhau). Trong lòng bọn họ sáng tỏ, lqđ chỉ sợ việc tuyển phi này sẽ không đơn
giản. Mọi người liếc nhau một cái, quỳ xuống:
“Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên tuế tuổi, Hoàng hậu nương nương thiên tuế
thiên tuế thiên tuế tuổi, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế....”
Tiếng nói này vang vọng quanh quẩn trong điện Kim Loan, khí thế phi phàm.
Dạ Thần cũng ôm Lãnh Loan Loan khom người nói, nhưng Lãnh Loan Loan cùng Thủy
Dao vẫn là đứng thẳng tắp, không hề mở miệng nói.
Hoàng hậu thấy thế, nói nhỏ bên tai Thái hậu, không cần nghe cũng biết nàng
đang nói gì, nói xấu Lãnh Loan Loan.
Quả nhiên, Thái hậu nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt sắc bén, giống như phải băm
vằm nàng.
“Thần nhi, ngươi đang làm cái gì? Cư nhiên ôm một đứa trẻ trên triều đình
nghiêm trang, còn ra thể thống gì nữa?” Ánh mắt Thái hậu chuyển sang nhìn
hoàng tôn minhg luôn yêu thích, nghiêm khắc trách cứ.
“Còn các nàng, thật to gan, nhìn thấy Thái hậu thế nhưng không quỳ.”
Hoàng hậu vươn ngón tay đeo hộ giáp màu vàng chỉ Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao,
khiển trách. Cặp mắt Ngọc Lưu Ly kia hiện lên tàn nhẫn, mà Kỷ Thanh Nữ bên
cạnh không dấu vết cười vui sướng khi có người gặp họa.
Thái hậu nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
“Người đâu, lôi hai kẻ coi rẻ ai gia này xuống.”
“Mẫu hậu….” Hoàng đế đứng lên, đi xuống điện. Đi đến bên người Thái hậu, hỏi
han nàng: “Làm sao ngài đã trở lại?”
“Nếu ai gia không trở về, chẳng phải mọi thứ sẽ lộn xộn.” (bà trở về mới lộn
xộn ý. Hứ)
Sắc mặt Thái hậu không tốt, giận dữ trừng Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan. Lập tức
lại quát: “Làm so còn chưa lôi các nàng xuống, chẳng lẽ đợi ai gia tự mình
động thủ sao?”
“Hoàng tổ mẫu!” Sắc mặt Dạ Thần trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cửu nhi là Thái tử
phi của tôn nhi, cũng là cháu dâu của ngài. Thỉnh người nể mặt tôn nhi, tha
thứ nàng thất lễ.”
“Cháu dâu? Ai gia không có thừa nhận lqđ. Một đứa trẻ, há có thể làm Thái tử
phi?” Sắc mặt Thái hậu cũng không tốt. (hừ hừ, ai cần bà thừa nhận đâu, k muốn
cũng phải chịu)
Lãnh Loan Loan bĩu môi, nàng phải ra mặt sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên,
đôi mắt đen láy không chút yếu thế nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của Thái hậu.
“Ai nói tiểu oa nhi không thể làm Thái tử phi? Ta đây càng muốn làm Thái tử
phi.”
Thái độ kiêu ngạo kia làm cho mọi người vì nàng mà đổ mồ hôi, ánh mắt của nàng
cùng Thái hậu đối chọi, dao động.
“Phản, ngươi….” Một tiểu oa nhi lại cuồng vọng như thế, chẳng lẽ coi thường uy
nghiêm hoàng gia? Thái hậu cảm thấy tiểu nữ oa này thật không tầm thường, càng
không thể giữ lại, kêu lên với Hoàng đế:
“Hoàng Thượng, người còn không mau bắt tiểu nha đầu cuồng ngôn vọng ngữ này?”