Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
“A, có xà.”
Mặt đất đang trống rỗng bỗng nhiên lại xuất hiện một đàn xà, bò ngang bò dọc,
vặn vẹo thân mình múa loạn. Bộ dáng dữ tợn, thân rắn thon dài ngọ nguậy làm
cho khuôn mặt đẹp đẽ của Hoàng Hậu cùng Quận Chúa biến sắc, suýt chút nữa thì
sợ đến mức ngất xỉu. Cứ như vậy cứng nhắc người đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn
chằm chằm đàn xà đang nhe răng há mồm.
Dạ Thần cũng cả kinh, nhìn đàn xà bỗng nhiên xuất hiện, đôi mắt màu tím xẹt
qua một đạo tia sáng hoang mang, đám xà đó xuất hiện bằng cách nào? Nghe được
tiếng kêu đầy sợ hãi và hoảng loạn của Hoàng Hậu cùng Quận Chúa, mắt đẹp chợt
lóe ra một tia sáng, lấy lại tinh thần. Bây giờ không phải là lúc lo chuyện
này.
“Mẫu hậu, Ngữ Nhi, các ngươi không nên cử động.”
Hắn thử đến gần bọn họ, nhưng mà, đàn xà vừa nhìn thấy động tác của hắn, lập
tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời trừng trừng nhìn hắn.
Cả người Dạ Thần cứng đờ, đành phải đứng im tại chỗ, dùng ánh mắt cùng đàn xà
giằng co.
Thủy Dao vẫn là khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một bên xem diễn. Không cần
nghĩ cũng biết đàn xà kia là do tiểu chủ nhân nhà nàng làm.
Lãnh Loan Loan ngồi ở trên giường, đung đưa chân, mắt to nhìn một màn trước
mặt, đắc ý cười. Dám đắc tội nàng, cẩn thận nàng làm cho các nàng ngủ cùng xà.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy tiếng hét chói tay của Hoàng Hậu các nàng, nô tài đang ở ngoài cung
điện đều chạy vào. Nhìn thấy một phòng đầy xà đang bò loạn, cũng sợ đến xanh
cả mặt. Nháy mắt, bọn họ đều biến thành đầu gỗ.
“Hoàng nhi, mau nghĩ cách đi!”
Hoàng Hậu đã cảm thấy có cái gì đó lành lạnh bò đến trên đùi của nàng, khuôn
mặt trang điểm tinh xảo suýt chút nữa thì hỏng mất.
“Thái tử biểu ca, mau cứu chúng ta.” Một tiểu xà màu vàng theo chân Kỷ Thanh
Ngữ trèo lên trên, đôi mắt màu đen lập tức nổi lên một tầng nước mắt. Nếu
không phải trên đất có một đống xà, chỉ sợ nàng đã sợ đến mức chân mềm nhũn
ngã xuống đất.
Chết tiệt, nàng chán ghét xà.
Dạ Thần nghe vậy liền nhẹ nhàng đi lên phía trước, đàn xà kia lập tức bò đến
trước mặt hắn, ngăn cản bước đi của hắn.
“Đứng ngây ở đây nhìn cái gì? Còn không mau đi tìm lưu hoàng, đuổi xà!”
Bị xà cản trở, tuấn mi của Dạ Thần nhíu càng sâu. Ngẩng đầu, quát lên với bọn
nô tài đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.
Lãnh Loan Loan giương mi lên, lấy lưu hoàng? Như vậy sao được? Nếu thực sự lấy
đến đây, toàn bộ bảo bối xà của nàng không phải sẽ bị hại sao?
“Khoan đã.”
Thân mình nho nhỏ của nàng khẽ nhảy xuống giường, từng bước một đi đến chỗ bọn
họ.
“Cửu Nhi, không nên đến đây!”
Nhìn thấy Lãnh Loan Loan đi qua, Dạ Thần biến sắc. Hắn sợ đàn xà này sẽ làm
nàng bị thương, đôi mắt màu tím trầm xuống, ngăn cản nàng đi lên.
Lãnh Loan Loan giương môi tựa tiếu phi tiếu, bàn tay nhỏ bé đánh một tiếng
vang với đàn xà.
Ba một tiếng, đàn xà liền tự động tách ra, giống như mở ra một lối đi nghênh
đón nàng qua.
“Cửu Nhi?” Dạ Thần nhìn thấy cảnh tượng này quả thực là không thể tin được,
đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao Cửu Nhi không sợ xà? Vì sao đàn xà không hề
công kích Cửu Nhi, ngược lại giống như rất nghe theo hành động của nàng?
Hoàng Hậu cùng Quận Chúa cũng rất sửng sốt, ngây ngốc nhìn chằm chằm tiểu nữ
oa thấp bé này, giống như nàng là người từ hành tinh khác đến.
Lãnh Loan Loan đứng trước mặt mấy người, xà vẫn vĩ động như cũ, nhưng mà cẩn
thận quan sát, có thể thấy được trong đôi mắt sáng ngời của đàn xà kia nhiễm
lên vui mừng cùng vẻ mặt cung kính, dường như chúng nó nhìn thấy nàng thật vui
vẻ.
Kỷ Thanh Ngữ nhìn đám xà thu liễm không ít, lại nhìn Lãnh Loan Loan đang cười
tà khí. Sợ hãi không ngừng lan tràn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ,
chẳng lẽ đàn xà này là do nàng mang đến? Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn thấy ánh
mắt khiêu khích của Lãnh Loan Loan, càng thêm xác định, không khỏi kinh hô:
“Thì ra xà này là ngươi làm ra.”