Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Ngươi điên rồi.”
“Ta không có điên.” Đôi mắt màu tím của Dạ Thần trầm xuống, nhìn hoàng hậu gằn
từng chữ: “Ta muốn nàng.”
Lời vừa nói ra, làm hoàng hậu tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng.
Một cỗ tức giận từ tận đáy lòng lan đến trong đôi mắt ngọc lưu ly, tức giận
kia giống như một ngọn lửa đánh tới Dạ Thần.
“Ngươi muốn làm ta tức chết sao? Cư nhiên lại muốn lập một cái tiểu nữ oa làm
phi? Hoang đường. Ruốt cuộc ngươi có biết ngươi là thái tử hay không, là đế
vương tương lai, nhất cử nhất động của ngươi đều liên quan đến tương lai của
Nguyệt Diễm. Chẳng lẽ ngươi muốn cho toàn bộ hoàng thất đều bị cười nhạo theo
ngươi sao?”
Hoàng hậu chỉ vào Dạ Thần lên án mạnh mẽ, hộ giáp màu vàng thon dài lợi hại
lóe ra kim quang trong trẻo mà lạnh lùng. Càng nói về sau, giọng điệu của nàng
càng kích động. Nàng tuyệt không để con mình dính vào, tuyệt không thể lấy
danh dự hoàng thất ra làm trò đùa.
“Bác, người không cần tức giận.” Nhìn thấy Hoàng Hậu tức giận, Kỷ Thanh Ngữ
chạy nhanh đến phía sau nàng, vỗ vỗ bả vai nàng trấn an: “Thái tử biểu ca luôn
luôn hiếu thuận với ngài, ta xem hiện tại là hắn cố ý làm vậy, nhất định là có
nguyên nhân.”
Ánh mắt như có như không nhìn Lãnh Loan Loan, ám chỉ với Hoàng Hậu, tất cả đều
là tiểu nữ oa này giở trò quỷ.
Lãnh Loan Loan vẫn bình tĩnh ngồi trên giường. Nghe lời nói của bọn họ, lại
làm như nghe cuộc nói chuyện của người ngoài, không hề liên quan gì đến mình.
Môi anh đào khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Ánh mắt quét qua Kỷ Thanh Ngữ, cái
cô gái xinh đẹp e thẹn này thực sự rất độc ác, cư nhiên có thể bất động thanh
sắc ám hại người.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Sắc mặt của Dạ Thần bỗng nhiên trầm xuống, đôi mắt
màu tím hung hăng đảo qua Kỷ Thanh Ngữ đang cười e thẹn. Nữ nhân chết tiệt, cư
nhiên dám ở đây châm ngòi ly gián. Nếu không phải thấy mẫu hậu có vài phần
sủng ái nàng, ta đã sớm đuổi nàng ra khỏi cung.
“Thái tử biểu ca….” Dạ Thần trách mắng làm cho khuôn mặt đang tươi cười của Kỷ
Thanh Ngữ nháy mắt trắng bệch, đôi mắt to sáng người nổi lên một tầng sương
mù. Nàng khẽ cắn môi, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhìn mà nhịn không
được thương tiếc.
Hoàng Hậu nhìn thấy, đúng là đau lòng đứng lên. Đôi mắt ngọc lưu ly liếc ngang
Dạ Thần, nổi giận nói:
“Lời nói của Ngữ Nhi thật có lý, ta thấy ngươi đúng là bị tiểu yêu nghiệt này
mê hoặc rồi.”
Dứt lời, hung hăng trừng mắt với Lãnh Loan Loan đang thản nhiên tự đắc ngồi
trên giường, càng nhìn càng cảm thấy tiểu oa nhi này có vấn đề.Nhìn cặp mắt to
trắng đen rõ ràng của nàng giống như có thể nhìn thấu mọi việc, lại chính là
rất câu lòng người. Lại nhìn khí thế kia, thế nào cũng thấy không giống một
tiểu oa nhi.
“Ta thấy tiểu oa nhi này nhất định có vấn đề, nhìn nàng còn nhỏ như vậy lại có
thể có đôi mắt câu hồn người như vậy.” Nhất định là một tiểu hồ ly tinh, con
lãnh ngạo như vậy cũng không để ý khuôn phép mà muốn lập tiểu nữ oa tóc còn
chưa dài như nàng làm thái tử phi. Lại oán hận nhìn nàng vài lần, rồi quay đầu
nhìn Dạ Thần không hờn giận nói:
“Tóm lại, ta nhất định không đồng ý cho nàng làm thái tử phi.”
“Mẫu hậu.” Hoàng Hậu nói làm cho đôi mắt của không hờn giận Dạ Thần hiện lên
tia ngoan túc, con ngươi màu tím lạnh lùng nhìn thẳng nàng: “Ngài không biết
rằng lời nói của ngài rất mất thân phận sao?”
“Ngươi….” Hoàng Hậu bị lời nói của Dạ Thần làm cho tức giận đến mức sắc mặt
xanh mét, không nghĩ tới con nàng lại ở trước mặt mọi người chỉ trích nàng.
Lãnh Loan Loan nhếch môi cười một cái, trong đôi mắt đen xẹt qua một đạo ánh
sáng kỳ dị. Nói nàng là tiểu hồ ly tinh sao? Đáng tiếc, nàng nói sai rồi, nàng
là xà tinh. Ha ha, nàng cười tà nịnh. Tay phải không dấu vết chỉ mặt đất nơi
Hoàng Hậu, Quận chúa đang đứng:
“Tê… tê….”
Đột nhiên trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một đống xà, thanh, hoàng, bạch,
hắc đủ cả, mỗi con đều bò ngang bò dọc đến chỗ Hoàn Hậu cùng Quận Chúa.
“A, có xà.”