Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
“Vậy là ngươi đang cầu hôn với ta sao?”
Dạ Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú, kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống. Đôi mắt
màu tím còn thật sự nhìn Lãnh Loan Loan.
“Thái tử.”
Bố Đinh quả thực bị làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, thế này là thế
nào? Hắn nhìn Lãnh Loan Loan, lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Dạ Thần. Một tiểu
oa nhi năm sáu tuổi, một thiếu niên mười bảy tuổi. Trời ạ, một lớn một nhỏ cư
nhiên lại thảo luận chuyện hôn nhân, có phải hay không là chuyện điên khùng?
“Câm miệng!” Dạ Thần nghiêng đầu trừng mắt liếc Bố Đinh một cái, càng ngày
càng cảm thấy hắn quá phận. Con ngươi màu tím lóe ra tia lãnh lệ: “Cút ra
ngoài cho ta.”
Khuôn mặt thanh tú của Bố Đinh đột nhiên trắng bệch, trong lòng biết mình đã
quá phận.
“Dạ.” Ảm đạm thở dài, sau đó rời đi.
Lãnh Loan Loan nhìn bóng dáng tiểu thái giám biến mất ở cửa phòng, mới ngẩng
đầu nhìn Dạ Thần. Khẽ nhíu mi, không nghĩ tới khi nam nhân này khi nổi giận
lên cũng không phải đùa, bất quá như vậy lại càng hợp khẩu vị của nàng.
“Nếu ta chính là cầu hôn ngươi, ngươi đáp ứng sao?”
Thứ tốt nhất định phải giữ lại cho mình, Lãnh Loan Loan am hiểu sâu sắc câu
nói này.
Ngón tay thon dài của Dạ Thần khẽ vuốt ve ghế ngồi, đôi mắt hẹp dài nhưng lại
hiện lên một đạo tia sáng tà nịnh. Oa nhi này quả nhiên kỳ lạ, cư nhiên cầu
hôn với mình. Hắc hắc, cảm giác mới mẻ, kỳ lạ. Nhíu nhíu mi, nhớ tới gần đây
trong triều văn võ bá quan đều tâu với phụ hoàng để hắn lập thái tử phi, không
khỏi tức giận. Đối với cái gọi là danh môn khuê tú, hắn không thể khơi dậy một
chút hứng thú, cũng không nghĩ bị người khác nắm giữ cuộc sống, nếu như lập
tiểu oa nhi này làm phi, hẳn là sẽ rất thú vị đi.
“Như thế nào, chẳng lẽ lời ta nói làm ngươi rất khó quyết định sao?”
Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng suy tư của hắn, nghiêng người một cái. Nàng lại
chắc chắn hắn nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Dạ Thần ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ không còn vẻ xa cách,
biểu tình ngạo nghễ, ánh sang lưu chuyển trong con ngươi màu tím có vẻ tà tứ
vạn phần. Lại mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan.
“Bản thái tử nhận lời cầu hôn của ngươi.” Bạc môi khẽ cong, hắn đoán được cuộc
sống tương lai chắc chắn sẽ rất thú vị.
Lãnh Loan Loan loạng choạng đôi chân, thì ra hắn cũng có bộ mặt như vậy. Lạnh
lùng, ngạo nghễ sợ là chỉ ngụy trang trước mặt người khác, nếu không có đoán
sai, chỉ sợ bộ mặt tà nịnh này mới là bộ mặt thật của hắn.
“Được, được.” Lãnh Loan Loan ngẩng cao đầu: “Ngươi đồng ý, ta còn có điều kiện
đó.”
“Điều kiện gì?” Dạ Thần khoanh hai tay trước ngực, nhíu nhíu mày, nhìn nàng
đầy thú vị.
“Điều kiện của ta rất đơn giản, ta làm bất cứ chuyện gì, ngươi cũng không thể
phản bác.” Nàng chán ghét bị người trói buộc, cũng tuyệt không dễ dàng tha thứ
cho kẻ nào can thiệp vào cuộc sống của nàng.
Dạ Thần nghe được Lãnh Loan Loan liệt kê điều kiện, nàng thật đúng là không
khách khí. Mím mím môi, hắn thản nhiên nói:
“Nếu ngươi làm chuyện gây hại đến Nguyệt Diễm, ta cũng phải trơ mắt đứng nhìn
sao?”
“Tính tình ngươi thật không hay!” Lãnh Loan Loan không khách khí đáp lại.
“Ách….” Dạ Thần lại sửng sốt, bất quá tình tình nàng cũng hợp khẩu vị của
mình.
“Được rồi, điều kiện thành lập.”