Ngươi Ôm Ta Đi


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

Ánh nắng tươi sáng, chiếu khắp mọi nơi.

“Đứng lại!”

Thị vệ bên ngoài thấy một chiếc xe ngựa lạ hướng cung điện chạy tới, nổi giận
quát.

Xa phu hoảng sợ, hắn cũng không biết công tử này muốn tới hoàng cung. Hiện tại
nghe được thị vệ khiển trách, nhất thời không biết làm sao.

“Lớn mật.” Bố Đinh vung tay cho xe ngựa dừng lại, hắn nhảy xuống xe đến trước
mặt thị vệ. khuôn mặt lộ ra sự uy nghi.

“Nguyên lai là Bố công công a, thuộc hạ đáng chết.”

Thị vệ nhìn thấy người tới đúng là người hầu bên người thái tử, hoảng sợ.
nhanh chóng thu ngân thương, hướng tới Bố Đinh quỳ xuống.

“Hừ, đứng lên đi.”

Bố Đinh lạnh lùng hừ, mặc dù mặt không hờn giận, nhưng trong lòng cũng hiểu
được đây là thị vệ làm hết phận sự.

“Làm sao vậy?”

Dạ Thần vén rèm xe lên, đi ra dò xét. Doi đồng tử màu tím dưới ánh mặt trời
sáng như ngọc, tựa như thủy tinh trong suốt.

“Hồi thái tử điện hạ, là thị vệ không biết điện hạ hồi cung, cho nên cản xe
ngựa lại.” Bố Đinh ngoái đầu nhìn lại đáp.

“Thỉnh thái tử điện hạ thứ tội.” Thị vệ nhìn thấy thái tử xuống xe ngựa, đầu
cúi càng thấp.

Dạ Thần mím môi, khẽ giơ tay lên.

“Đứng lên đi.”

“Tạ điện hạ.” Bọn thị vệ đứng lên, vẫn như cũ cúi đầu, thật cẩn thận, chỉ sợ
mạo phạm tới thái tử.

Lãnh Loan Loan ở trong xe nghe được rõ ràng, không nghĩ tới hắn quả nhiên là
thân phận tôn quý như vậy. Cư nhiên là thái tử, nàng còn tưởng rằng hắn chính
là hoàng tử, Vương gia. Mỉm cười, nàng lần này tiến cung khẳng định có không
ít lạc thú.

Thủy Dao khép hờ đôi mắt, trên mặt biểu tình lạnh lùng, nàng đối với nhân gian
gì đó không có hứng thú, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không đi tới.
Hiện tại nhiệm vụ của nàng chính là bảo vệ chủ tử, hết thảy đều lấy chủ tử làm
trung tâm.

“Cửu nhi, đến.”

Trở lại nhìn Lãnh Loan Loan trong xe khuôn mặt bình tĩnh, Dạ Thần ở trong lòng
càng thêm tán thưởng. Không nghĩ tới một tiểu nữ oa mới tới hoàng cung cư
nhiên tuyệt không kinh hoảng, thậm chí nàng đối với thân phận thái tử của mình
cũng không ngạc nhiên. Chẳng lẽ nàng đã sớm đoán được sao? Doi mắt đánh giá
nàng, cặp mắt to tròn ngập nước, nhưng hắn lại không nhìn thấu nàng, trên
người nữ oa này giấu rất nhiều thần bí......

Lãnh Loan Loan duỗi người, cổ đại thật lạc hậu. Xe ngựa ngồi thật sự là không
thoải mái, toàn thân đều đau. Nếu không phải không tiện sử dụng pháp thuật,
nàng thật muốn gọi ra Tiểu Hoàng, cho nó chở, thoải mái hơn nhiều.

Di đến trước xe ngựa, liếc mắt một nhìn hoàng cung uy nghi. Cửa sơn màu vàng,
thị vệ mặc áo giáp cầm ngân thương, uy phong lẫm liệt, quả nhiên không hổ là
hoàng cung. Bất quá hoàng cung to như vậy bọn họ lại phải đi bộ vào? Mắt to
vòng vo chuyển, cuối cùng rơi xuống trên người Dạ Thần, đôi môi màu hồng nhạt
hiện lên nụ cười tính kế, làm cho Dạ Thần không tự chủ được rùng mình.

“Dạ đại ca --” Tiểu bất điểm mắt to long lanh, giống sao rơi, ánh sáng ngọc mê
người.

“Ân.” Dạ Thần bị cặp mắt kia mê hoặc.

“Ngươi ôm ta đi


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #29