Mắt Chó Không Biết Nhìn Người


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

“Đi, đi, đứa nhỏ này ở đâu vậy? Tiểu hài tử mua trang sức làm gì, qua chỗ khác
chơi đi.”

Chủ quán trang sức nghĩ Lãnh Loan Loan là thiên kim nhà ai ham chơi chuồn ra
khỏi phủ, trên người tất không có bạc. Không khỏi có vẻ mặt không kiên nhẫn,
hướng tới nàng khoát tay.

Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt của hắn, lúc này liền nổi giận. Nàng ở hiện đại
ghét nhất là loại người mắt chó không biết nhìn người này, có một lần nàng
lười mặc đẹp, liền tùy ý mặc một bộ quần áo chạy tới một cửa hàng Hàn Quốc để
mua quần áo. Kết quả nhân viên của cửa hàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn
nàng, sau đó không để ý tới . thái độ kia rõ ràng chính là khinh thường Lãnh
Loan Loan, cho rằng nàng mua không nổi quần áo.

Lãnh Loan Loan liền cảm thấy tức giận, mua liền một hơi năm mươi bộ. lúc tính
tiền nhân viên kia há miệng kinh ngạc thật to đối với nàng. Lãnh Loan Loan
nhìn bộ dáng của nhân viên cửa hàng, trong lòng liền cảm thấy thoải mái. Sau
khi đi về liền yêu cầu cho nhân viên đó nghỉ việc.

Hiện tại nghe khẩu khí của lão bản, gợi lên sự tức giận của nàng. Hừ, dám xem
thường nàng, ta cho ngươi đẹp mặt.

“Thủy Dao.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Tiểu thư.” Thủy Dao đi đến phía sau nàng, tuy rằng Lãnh Loan Loan biểu tình
không có đổi. Nhưng nàng lại cảm giác được chủ tử đang sinh khí, hơn nữa là
thập phần sinh khí. Mâu quang quét về phía vẻ mặt không kiên nhẫn của lão bản,
nàng đã hiểu được nguyên nhân.

“Lấy bạc, bổn tiểu thư muốn mua toàn bộ những thứ kia.” Nghĩ nàng không có
bạc, hừ, bản công chúa dùng bạc đè chết ngươi.

“Dạ” Thủy Dao đáp, tay áo giương lên, một bao bạc lớn ném lên bàn, những nén
vàng chói lọi, cộng thêm ánh mặt trời trên không càng thêm chói mắt.

“Thủy Dao, đem tất cả trang sức đóng gói.” Lãnh Loan Loan đắc ý hếch môi, hừ
hừ, ngươi là mắt chó nhìn người thấp. Thậm chí ngay cả bọn ta cũng dám không
kiên nhẫn khiển trách, tất không muốn sống nữa.

“Dạ, tiểu thư.” Tuy rằng Thủy Dao không biết tiểu thư muốn mua một đống trang
sức này là có dụng ý gì, nhưng nếu nàng phân phó, mình liền nghe theo. Đáp
xong, liền muốn động thủ đem trang sức trên quán đóng gói mang đi.

“Chờ đã, chờ đã ——” Thấy Thủy Dao động thủ thu thập trang sức, lão bản cuối
cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng hô.”Tiểu thư, người thật sự muốn
mua toàn bộ trang sức?” Lão bản cũng không phải lương tâm gì mà không bán hàng
thứ phẩm cho Lãnh Loan Loan.Hắn thấy các nàng ra tay nhanh gọn như thế, hẳn là
tiểu thư con nhà giàu. Nếu tiểu thư này mang trang sức về phủ, người ta phát
hiện ra chỉ sợ hắn không xong a.

“Vô nghĩa.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt liếc lão bản. .”Bổn
tiểu thư cho bạc, chẳng lẽ ngươi còn không bán sao?”

“Bán, bán.” Lão bản sợ Lãnh Loan Loan đổi ý, vội vàng trả lời. Trong lòng thầm
nghĩ, đây là chính ngươi muốn mua, nếu xảy ra vấn đề, không trách được hắn.

“Tốt, bổn tiểu thư liền mua toàn bộ. Nhưng là ——”

Lão bản nghe được nửa câu đầu của Lãnh Loan Loan như mở cờ trong bụng, hiện
tại vừa nghe nàng nói còn có câu sau, lòng đáng thót một cái, có dự cảm bất
hảo.

“Ngươi sau này không được bán trang sức tại đây nữa.” Lãnh Loan Loan cong môi,
khóe miệng nở nụ cười lãnh lệ không giống một hài đồng.

“Cái gì? !”


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #23