Dã Tâm Xưng Bá Võ Lâm


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

“Hừ, yêu nữ.”

Bạch y nam tử hừ lạnh một tiếng, rút kiếm tiếp nhận công kích của Hồ Lê Tinh.

“Để ta trừ bỏ yêu nữ thay võ lâm.”

“Chỉ bằng ngươi?” Hồ Lê Tinh khinh thường liếc hắn một cái. “Không biết tự
lượng sức mình.”

“Ngươi...”

Bạch y nam tử bị Hồ Lê Tinh dùng ánh mắt khinh miệt, tức giận nổi trận lôi
đình, chiêu thế trên tay càng thêm không lưu tình, sắc bén, như tia chớp.

Hồ Lê Tinh cười lạnh, thân hình chợt lóe, tránh thoát công kích của Hồ Lê
Tinh, sau lại như quỷ không tiếng động bay tới phía sau hắn, một kiếm đâm tới.

“Phốc...”

Bạch y nam tử bị đâm trúng lưng, hộc máu, bạch y cũng bị nhiễm màu máu, như
hồng mai nở rộ trong tuyết, xinh đẹp lại khiến người ta hít thở không thông.

“Sư huynh...”

“Sư đệ...”

“...”

Người Phi Ưng môn thấy bạch y nam tử bị thương, lập tức sợ hãi kêu lên, chưởng
môn vuốt râu biểu tình thống khổ, bi thương, thét lớn.

“Dược Nhi...”

Sau đó bóng dáng nhoáng lên, hướng về Hồ Lê Tinh, rút kiếm giận dữ quát.

“Yêu nữ, mau nộp mạng ra đây.”

Bạch y nam tử kia là Phi Ưng môn thiếu chủ tử.

“A, lại một người đến chịu chết.”

Hồ Lê Tinh đứng đó, liếc chưởng môn. Mũi chân khẽ điểm, nhuyễn kiếm trên tay
không khách khí công kích hắn, ánh mắt trời chiếu xuống thân kiếm, phá lệ chói
mắt, chưởng môn theo phản xạ nhắm mắt, bị nàng một kiếm trúng tim. Từ trên
không trung ngã xuống, hộc máu, liền mất mạng.

“Sư phụ...”

“...”

Phi Ưng môn mất thiếu chủ tử và chưởng môn, chúng đệ tử vừa sợ vừa e ngại. Tất
cả đều vây đến chỗ chưởng môn, sau đó một đệ tử tráng kiến cầm lấy kiếm của
chưởng môn, tức giận trừng Hồ Lê Tinh, rống to.

“Yêu nữ, ta liều mạng với ngươi.”

Hồ Lê Tinh không đợi hắn xông lên, giương ống tay áo, độc dưới ánh mặt trời
lóe ra hàn quang, trực tiếp đánh bay tráng kiện nam tử. Nam tử lộ ra khuôn mặt
đã đen, vừa nhìn là biết đã trúng độc.

“Yêu nữ, ngươi hạ độc?”

Người trong võ lâm đều dùng ánh mắt khiển trách và tức giận trừng Hồ Lê Tinh,
không quên nâng tráng kiện nam tử đi xuống.

Hồ Lê Tinh giương mi, lại về bên cạnh người nổi tiếng.

Người nổi tiếng gật đầu, liếc mọi người. Khi nhìn đến đám người Lãnh Loan
Loan, dừng một chút, sau đó lại nhìn người trong võ lâm.

“Các ngươi còn có ai có ý kiến với Hỏa Ảnh giáo?”

Tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, lại khiến cho người ta tự nhiên run run.
Mọi người đều hiểu ra, hôm nay Tà giáo giáo chủ đến chỉ sợ có âm mưu.

Người nổi tiếng liếc mọi người, thấy bọn họ không có phản ứng, gật đầu, ý cười
trên khóe môi càng sâu.

“Được rồi, nếu chư vị không còn người khiêu chiến Hỏa Ảnh giáo, vậy có phải
đại hội anh hùng hôm nay người thắng là Hỏa Ảnh giáo chúng ta không? Có phải
các vị nên lấy Hỏa Ảnh giáo 'làm chủ, sai đấu đánh đó' không?”

“Thúi lắm.” Vừa nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của người nổi tiếng, mấy
người gọi là chính nghĩa run run. Chưởng môn phái Võ Đang nói ra khỏi miệng,
tức giận trừng hắn.

“Tà giáo ngươi muốn nắm võ lâm trong tay, quả thực là si tâm vọng tưởng.”

“Đúng, tuyệt không khuất phục ma giáo.”

“...”

Những người khác cũng rống, lòng căm phẫn.

“Ha ha ha...”

Người nổi tiếng mặt trầm xuống, sau lại đột nhiên cười to. Như không đem căm
phẫn của mọi người đặt vào trong mắt, trong mắt xẹt qua tia tà ác.

“Bản giáo chủ đề nghị chư vị vận công thử xem.” Đừng như một đàn cẩu cùng loạn
rống gọi bậy.

“Vận công?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mặt trầm xuống, đều có dự cảm không tốt. Quả
nhiên vận công xong, cảm thấy cả người trở nên vô lực.

“Ngươi đã làm gì?” Minh chủ võ lâm ngã ngồi, ngẩng đầu giận dữ trừng người nổi
tiếng.

Người nổi tiếng cười tà, liếc bọn họ một cái, khẽ nói.

“Chẳng lẽ chư vị không cảm giác được sao?” Dừng một chút, sau đó kéo dài giọng
nói.

“Nhuyễn-cân-tán.”

“Cái gì?”

Mọi người rống giận, người ngã ngồi muốn đứng lên cũng không đứng được, chân
mềm nhũn lại ngã ngồi.

“Ti bỉ.” Không thể động thủ, bọn họ đành phải dùng ngôn ngữ mắng hắn.

“Ti bỉ?” Người nổi tiếng nhíu mày, cười. “Không phải các ngươi nói chúng ta là
tà giáo sao? Không ti bỉ thì lại làm các ngươi thất vọng rồi.”

“Ngươi...” Minh chủ võ lâm trừng hắn, sau đó lạnh lùng hỏi. “Ngươi muốn thế
nào?”

Người nổi tiếng kéo ghế dựa qua, bắt chéo chân lên ngồi.

“Rất đơn giản, Hỏa Ảnh giáo phải làm bá chủ võ lâm.”

“Ngươi nằm mơ.” Minh chủ võ lâm không khách khí phản bác.

“Vậy sao?” Người nổi tiếng liếc hắn một cái, u ám, lạnh lùng nói.

“Vậy hôm nay, nơi này chính là nơi các ngươi táng thân.”

Mấy người Lãnh Loan Loan vẫn nhìn chăm chú màn diễn vừa rồi, hóa ra Hỏa Ảnh
giáo muốn xưng bá võ lâm.

Dạ Thần chợt lóe mắt, người nổi tiếng dã tâm thật lớn. Hơn nữa vài năm nay Hỏa
Ảnh giáo cũng đã tạo ra không ít phiền toái, tuyệt không thể để bọn họ xưng bá
võ lâm, nếu không không biết sẽ nhấc lên màn tinh phong huyết vũ thế nào.

“Không thể để âm mưu của bọn họ thực hiện.”

Lãnh Loan Loan gật đầu, đương nhiên. Một núi không thể có hai hổ, người nổi
tiếng xưng bá võ lâm, khó chắc chắn sẽ không tiếp tục mơ ước giang sơn, tiếp
tục lớn mạnh. Nhìn mọi người bị trúng nhuyễn cân tán, lại nhìn Long Khiếu vẫn
la hét muốn chứng minh năng lực của mình, đột nhiên có chủ ý. Tay không dấu
vết giương lên với Long khiếu, dùng mật ngữ nói với hắn.

Long Khiếu gật đầu, sau đó đứng lên, lam bào theo gió khẽ phất, đôi mắt như
nước biển nhìn người nổi tiếng, đột nhiên mở miệng nói.

“Người nổi tiếng giáo chủ muốn thống lĩnh võ lâm, dường như chưa hỏi ý kiến
của ta.”


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #191