Gặp Lại Người Nổi Tiếng [thượng]


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

Ngoài thành. Đình.

Hoa dại theo gió lay động, Viễn Sơn liên miên, bao lấy nơi xinh đẹp. Đình cột
đỏ ngói xanh ở ven đường, ánh mặt trời chiếu xuống, mái cong đình như cánh
chim ưng giương cánh bay đi.

“Tham kiến giáo chủ.”

Hồ Lê Tinh và vài hắc y nhân xuất hiện ở đình, cúi đầu với người ở trong đình.
Phía sau nàng, hắc y nhân cũng quỳ xuống.

Trong đình, hai bóng dáng một trắng một đỏ, như bông tuyết và hồng mai, cực kỳ
xinh đẹp. Hai người dùng trâm bích vấn tóc, theo gió nhẹ bay. Nghe thấy giọng
nói của Hồ Lê Tinh, bóng dáng màu đỏ đưa lưng về phía bọn họ quay lại, khuôn
mặt tuấn mỹ, mắt phượng hẹp dài, khóe môi khẽ nhếch lộ ra vài phần tà khí.

“Ngươi lại đuổi theo Thư sinh cuồng kia sao?” Thân ảnh màu đỏ đúng là người
nổi tiếng, liếc Hồ Lê Tinh, thản nhiên nói, nghe không ra trong giọng nói có
tức giận.

Cánh Tả bên người hắn cũng liếc Hồ Lê Tinh một cái, thực sự không hiểu nữ nhân
kia theo đuổi Thư sinh cuồng kia, người ta vẫn luôn bỏ qua xem nhẹ nàng.

Hồ Lê Tinh mím môi, hạ mi mắt.

“Vâng.” Nàng không cam lòng, vì sao Triển Ngạo Tường lại chướng mắt nàng? Hồ
Lê Tinh nàng dung mạo quyến rũ, thân thủ bất phàm, là Hỏa Ảnh giáo Đường chủ,
có điểm nào không xứng với hắn?

Người nổi tiếng lắc đầu, hắn không quan tâm chuyện riêng của thuộc hạ. Nhưng
Hồ Lê Tinh luôn đuổi theo một người nam nhân, thậm chí người ta còn không thèm
để ý nàng, thật sự là ném hết mặt mũi của Hỏa Ảnh lâu đi rồi.

“Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là buông tay, không theo đuổi nữa, hoặc là trực
tiếp buộc hắn ở bên ngươi...”

“Ta sẽ không từ bỏ.” Hồ Lê Tinh nắm chặt tay, theo đuổi lâu như vậy, bây giờ
lại buông tha, rất không có lời.

“Nếu không buông tha, vậy bắt lấy hắn, bất luận dùng thủ đoạn gì, dù sao trong
mắt người khác chúng ta cũng là Tà giáo, không dùng thủ đoạn thì lại làm cho
bọn họ thất vọng.”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu. Tạ giáo chủ chỉ giáo.” Hồ Lê Tinh chắp tay với người
nổi tiếng.

Người nổi tiếng gật đầu, thế này mới là người Hỏa Ảnh giáo.

“Mọi chuyện chuẩn bị thế nào?”

“Hồi giáo chủ, đã chuẩn bị tốt. Chỉ đợi cái gọi là danh môn chính phái xuất
hiện ở đại hội anh hùng, chúng ta sẽ nắm toàn cục trong tay.” Đến lúc đó Thu
sinh cuồng cũng sẽ ở trong tay nàng.

“Tốt lắm.” Người nổi tiếng tà tứ tươi cười.

“Chuẩn bị xuất phát đi.”

“Giáo chủ...” Hồ Lê Tinh muốn nói lại thôi, nàng nhớ tới vài nam nhân nữ nhân
không tầm thường kia, có thể bọn họ sẽ trở thành vật cản.

“Hửm?” Người nổi tiếng nhíu mày, liếc nàng một cái: “Còn có chuyện gì?”

“Hồi giáo chủ, vừa rồi ở khách điếm, thuộc hạ có chạm mặt với vài nam nhân nữ
nhân, không phải người đơn giản, thuộc hạ lo bọn họ có thể là kỳ đà.” Đương
nhiên, không phủ nhận nàng cũng muốn mượn tay giáo chủ thu thập mấy người đó.

“Nam nhân nữ nhân thế nào?” Người nổi tiếng nhíu mày, hắn không cho phép bất
luận kẻ nào trở ngại kế hoạch của hắn.

“Hồi giáo chủ, bốn nam nhân hai nữ nhân. Trong đó ba nam nhân đều có dị đồng,
một lam đồng, một huyết đồng, một tử đồng, mà hai nữ tử kia có vài phần tư
sắc, đặc biệt là hồng y nữ tử, khí thế không tầm thường, hình như là chủ tử
của mấy người kia...” Không tầm thường khiến cho nàng đố kỵ nghiến răng.

Người nổi tiếng sửng sốt, Cánh Tả bên người cũng nhíu mày, sao lại cảm thấy
rất quen thuộc?

“Là bọn họ sao?”

Người nổi tiếng thản nhiên nỉ non, trong mắt xẹt qua tia kỳ dị, nếu thật sự là
nàng, cũng đúng, nàng sẽ không tự nhốt mình trong hoàng cung, có lẽ ở bên
ngoài càng dễ mang nàng đi.

“Bọn họ cũng muốn đi đại hội anh hùng?” Nhíu mày, nhìn Hồ Lê Tinh hỏi.

Hồ Lê Tinh sửng sốt khi thấy thái độ của người nổi tiếng, giáo chủ quen biết
bọn họ sao? Nghe thấy người nổi tiếng hỏi, gật đầu.

“Thuộc hạ đi tìm hiểu, quả thật là tham gia đại hội anh hùng.”

Người nổi tiếng gật đầu, tốt lắm. Nếu bọn họ cũng tham gia, vậy hắn sẽ đợi đại
giá, cười tà.

“Đi thôi, trước hết cứ đợi các vị gọi là danh môn chính phái đại giá.” Qua đại
hội anh hùng, võ lâm sẽ là của Hỏa Ảnh giáo.

“Vâng.”

Hồ Lê Tinh và Cánh Tả ôm quyền, bóng dáng lửa đỏ chợt lóe, bóng dáng người nổi
tiếng đã biến mất trong đình. Cánh Tả và Hồ Lê Tinh liếc nhau một cái, dẫn hắc
y nhân đi theo.

.....

Ánh mặt trời dần dần trở nên nóng rực, gió thổi cũng mang theo cảm giác oi
bức.

Triển Ngạo Tường dùng bữa xong để bạc trên bàn liền nghênh ngang đi, những
người bị hắn thu thập cũng không dám tìm hắn tính sổ, nói giỡn sao, Thư sinh
cuồng, ai dám chọc vào.

Triển Ngạo Tường đi khỏi, mấy người Lãnh Loan Loan cũng đứng dậy rời khỏi.

Một lúc lâu sau, đoàn người tới đỉnh núi. Ánh mặt trời thản nhiên theo khe hở
lá cây rơi xuống, quang ảnh loang lổ.

Trên đỉnh núi rộng lớn. Dưới đài người trong các phái võ lâm đều đến. Bội
kiếm, huyền đao, khi thì khách sáo thổi phồng nhau, khi thì khe khẽ nói nhỏ,
rất đồ sộ.

Khi mấy người Lãnh Loan loan xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc. Không phải vì
khí chất không tầm thường của bọn họ, quan trọng hơn là bọn hắn chưa từng thấy
nhiều màu mắt dị như vậy, có lam, có đỏ, có tím, người người phi phàm, rốt
cuộc bọn họ có thân phận gì?

“Không biết các vị thuộc môn phái nào?”


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #189