Huyết Tinh Màn Đêm [hạ]


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

”Có người xâm nhập Sát Thủ Môn.”

Hơn mười bóng dáng màu đen đi ra. Ánh mắt đầy sát khí, thân thủ không tệ. Thấy
mấy người Lãnh Loan Loan, rút kiếm ra khỏi vỏ, xông tới. Ánh trăng thản nhiên,
thân kiếm lóe ra hàn quang lạnh tận xương, như hắc thú mở mắt nửa đêm...

Lãnh Loan Loan nhìn mấy sát thủ vừa xuất hiện, cười, muốn lấy trứng chọi đá
sao? Không ai thấy rõ trên tay nàng có binh khí hay không, nhưng hướng nàng
phóng tới, sát thủ đều bay ra ngoài.

Bộp...

Thân thể va vào cây hoặc trên tường, hộc máu, cuối cùng ngã xuống.

Tả hộ pháp giật mình nhìn Lãnh Loan Loan, trừng mắt, trong mắt có phẫn nộ và
sợ hãi. Những sát thủ đó đều do hắn một tay dạy dỗ, không ngờ lại không chịu
nổi một đòn, Hoàng Hậu lợi hại vậy sao?

Lại là một lần ánh sáng xinh đẹp, chợt lóe rồi biến mất.

Một nhóm sát thủ khác xuất hiện, vẫn là hắc y nhân mặt lạnh, đôi mắt không có
một thất tình lục dục nào, giống như bị khống chế, rút kiếm công kích đám
người Thủy Dao.

Bên Thủy Dao tạm thời buông tha Tả hộ pháp, xoay người đấu với sát thủ.

Gió đêm thổi, bóng cây lắc lư, lá cây sàn sạt, kéo y phục phấp phới, sợi tóc
tung bay. Vài bóng dáng như điện, kiếm quang trên tay như tuyết, ở trong sân
xảy ra một hồi võ hiệp.

Lãnh Loan Loan nhìn bọn họ, quả nhiên là trò hay. Nhưng nàng cũng không muốn
lãng phí nhiều thời gian, những người này căn bản bé nhỏ không đáng kể, chỉ
cần ngoắc ngón tay là có thể thu phục. Hơn nữa cũng không thú vị, Sát Thủ môn
cũng chỉ như thế. Không có một nhân vật nào như người nổi tiếng của Hỏa Ảnh
giáo, đương nhiên không đáng để nàng đề phòng.

Nàng ngồi xuống, tao nhã gác chân. Làn váy lửa đỏ, sợi tóc theo gió phất qua
đôi môi. Giương tay ngọc, nhìn đám người Thủy Dao, phân phó.

“Dao, các ngươi không cần lãng phí thời gian với bọn họ. Trực tiếp cắn chết
bọn họ là được.”

“Cắn chết?”

Vẻ mặt Tả hộ pháp và nhóm sát thủ kia không thay đổi, giờ sửng sốt, chẳng lẽ
bọn họ là yêu quái? Nhưng khi bọn họ còn chưa tự hỏi xong, Thủy Dao đã hành
động.

“Vâng.”

Đối với bọn họ, lời của Lãnh Loan Loan chính là thánh chỉ. Phút chốc bốn người
thoát ra khỏi vòng chém giết, nhoáng lên một cái, thân thể trở về nguyên hình,
một chồn, một sói, một rắn, một hồ ly.

Biến hóa đột nhiên này khiến đám người Tả hộ pháp sợ ngây người, đến khi thân
rắn nhoáng lên một cái, bọn họ mới lấy lại tinh thần, thái độ bình tĩnh đều
biến mất, kinh hãi hô.

“Bọn họ là yêu quái.”

Một câu yêu quái đã chọc giận bọn họ, trong mắt tràn ra ngoan lệ, thị huyết,
bốn bóng dáng như tia chớp phóng tới.

Bên Tả hộ pháp còn chưa kịp phản ứng, đã bị sói, hồ ly, chồn cắn vào cổ, máu
chảy ra, một ngụm liền kết thúc mạng sống. Khê Nương trong hình cự mãng trực
tiếp một ngụm nuốt bọn họ vào bụng, cuối cùng, còn không quên vươn lưỡi thật
dàu liếm khóe miệng, bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn.

Chưa đến một lúc, sát thủ ở đây đều biến thành thi hài. Mùi máu tươi nồng đậm
theo gió đêm tràn ngập trong không khí.

Lãnh Loan Loan đứng lên, nhìn qua hài cốt dưới đất, tà tứ tươi cười, khiến cho
khuôn mặt tuyệt sắc kia càng thêm một phần mị hoặc.

“Trứng chọi đá, căn bản là không biết tự lượng sức mình. Nếu nhận thua từ
trước thì tốt rồi, còn muốn phản kháng.” Vỗ tay, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng
trên kia. Phất tay với bọn họ.

“Các ngươi đi xem cá có lọt lưới hay không, nếu có liền giải quyết. Dù sao
những người này cũng không phải hạng người thiện lương, giết là vì dân trừ
hại.”

“Vâng.”

Thân ảnh bốn động vật chợt lóe, biến mất dưới ánh trăng.

Lãnh Loan Loan nhìn Tả hộ pháp, giơ tay, từ tay áo xuất hiện ánh sáng trắng,
bao phủ đốn hài cốt, sau đó, thi thể biến mất.

Gió nhẹ nhàng thổi, hoa mộc phiêu hương, nếu không phải trong không khí còn
lưu lại mùi máu tươi, ai cũng không nghĩ nơi này vừa xảy ra một màn huyết
tinh.

Một lát sau, bọn họ đã trở lại. Thân ảnh nhoáng lên một cái, hóa thành người.

“Chủ tử, đều giải quyết hết rồi.”

“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, giương tay, Sát Thủ môn bị bao vây trong
lửa cháy, trên mặt Lãnh Loan Loan cũng ánh lửa, quay đầu nói với bọn họ.

“Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Mấy người nhìn biển lửa, trong mắt chỉ có lạnh lùng. Dù sao những người này
cũng là gieo gió gặt bão.

Vài bóng dáng chợt lóe, biến mất dưới ánh trăng. Mà sau khi bọn họ rời đi, đột
nhiên hỏa diễm ầm vang một tiếng thiêu đốt bốn phía, lửa cháy sáng như ban
ngày, đốt hết cả hương hoa trong không khí, đốt sạch toàn bộ Sát Thủ môn.

Từ nay về sau, trên giang hồ không còn tổ chức gọi là Sát Thủ Môn.


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #182