Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
”Thật sự là không ngờ Lạc vương lại giúp lão già kia.”
Dạ Lạc đi rồi, Lãnh Loan Loan ngồi dậy, vén màn lên, thản nhiên nói.
Dạ Thần gật đầu, hắn cũng hoang mang, bất quá có lẽ đây là duyên phận giữa
người với người đi. Giống như hắn và Cửu Nhi, lúc trước không biết được một
tiểu oa nhi lại trở thành kiều thê của mình.
“Cửu Nhi, nàng trách ta đáp ứng yêu cầu của Lạc Vương sao?” Dạ Thần ngồi xuống
bên người Lãnh Loan Loan, cẩn thận nhìn nàng hỏi. Tuy Cửu Nhi không bị thương
tổn, nhưng dù sao Thu Đừng Ngôn cũng đã thật sự cấu kết với sát thủ ám sát
nàng, là cừu nhân của hắn....
“Không.” Lãnh Loan Loan lắc đầu, tựa vào vai Dạ Thần, thản nhiên nói. “Ta hiểu
chàng vì chuyện của Hoàng Thái Hậu nên vẫn cảm thấy áy náy với Lạc Vương, hơn
nữa không lấy mạng của Thu Đừng Ngon không phải là buông tha hắn. Để hắn lưu
đày đến biên cương chỉ sợ so với chết còn khó chịu hơn.” Một người có thói
quen quyền thế và phú quý đột nhiên phải sống như bình dân, chỉ sợ hắn không
thể tiếp nhận.
Dạ Thần vuốt cằm, xác thực.
“Vậy ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ cách chức Tể Tướng của hắn, lưu đày hạ những
người trong Tể Tướng phủ.” Còn Thu Phỉ Nhi, còn phải xem thủ đoạn.
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, giải quyết Tể Tướng như vậy. Còn Sát Thủ Môn tự
mình động thủ không thể tha, huống chi nàng cũng đã điều tra tác phong của bọn
họ, có tiền là làm, tàn sát không ít người vô tội, không thể lưu bọn họ.
“Tiếp theo nên là Sát Thủ Môn.” Môi anh đào khẽ nhếch, híp mắt, xẹt qua tia
lãnh lệ.
Dạ Thần gật đầu, cũng trở nên u ám. Sát Thủ Môn sớm nên trừ bỏ, hừ, lần này
giải quyết hết.
Gió đêm thổi, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng ngoài cửa sổ chiếu vào.
“Không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Dạ Thần thu lại vẻ mặt lãnh khốc, cười nhạt với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan gật đầu, hai người cởi y phục, màn giường lại buông lần nữa,
lại là cảnh xuân kiều diễm.
Hôm sau, Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ bỏ chức quan của Tể Tướng Thu Đừng Ngôn,
toàn bộ tài vật trong Tể Tướng phủ bị tịch thu, tất cả người trong Tể Tướng
phủ đều sung quân đến biên cương, nam thành nô, nữ thành tì, lập tức rời khỏi
hoàng thành.
Tuy tất cả mọi người đều không rõ là chuyện gì xảy ra nhưng nhớ tới tin đồn về
Hoàng Hậu gặp chuyện có liên quan đến Tể Tướng cũng hiểu được vài phần.
Hoàng thành. Cửa thành.
Mặt trời trên bầu trời xanh thẳm chói chang, ánh sáng bao phủ đại địa.
Gió nhẹ thổi, bóng cây lay động.
Người Tể Tướng phủ đều bị trói, binh lính đeo đao ở thắt lưng đang chuẩn bị
đưa bọn họ áp giải khỏi Nguyệt Diễm hoàng thành, đi tới biên cương.
Thu Phỉ Nhi nhìn Thu Đừng Ngôn có vài suy yếu, ánh mắt mang theo vài phần hy
vọng quay đầu nhìn. Tính mạng của phụ thân giữ được, là hắn đã cầu tình với
Hoàng Thượng? Tuy biết thân phận bây giờ của bọn họ khác nhau, không thể ở
cùng một chỗ. Nhưng nàng vẫn hy vọng trước khi đi có thể gặp hắn một lần, nói
một câu tạ ơn cũng được.
Lộc cộc...
Khi bọn họ đi chưa được một nén hương, hai con ngựa đuổi theo.
Thu Phỉ Nhi cả kinh, quay đầu lại nhìn.
...Là hắn!
Hai con ngựa đằng sau, một màu nâu, một màu trắng. Ngồi trên lưng ngựa trắng
là Dạ Lạc, trên lưng ngựa nâu là tùy tùng của hắn.
Bọn lính rút đao ra, quay đầu quát.
“Người nào?” Không phải là tới cướp tù chứ?
“Bổn vương là Lạc Vương.” Đứng trước mặt binh lính, Dạ Lạc nhảy xuống lưng
ngựa, lấy từ ống tay áo ra lệnh bài màu vàng đưa trước mặt họ.
Bình lính vừa thấy, quả nhiên là lệnh bài của Lạc Vương, quỳ xuống.
“Bái kiến Lạc Vương.”
“Đứng lên đi.” Dạ Lạc giơ tay, ánh mắt nhìn Thu Phỉ Nhi, thấy nàng bị xích hai
tay, quần áo, mái tóc có chút hỗn độn, bộ dáng trở nên chật vật, trong mắt xẹt
qua tia đau lòng.
Cuối cùng hắn cũng đến đây.
Nhưng nàng cũng không dám tùy ý mở miệng, cũng không thể mở miệng. Gắt gao mân
môi, chỉ cần gặp hắn một lần thôi nàng cũng vui vẻ.
“Không biết Vương gia có phân phó gì? Hoàng Thượng có lệnh gì?”
Binh lính dẫn đầu nhìn Dạ Lạc, chắp tay hỏi. Dù sao tù phạm lần này cũng không
phải người thường, kia là Tể Tướng gia từng khuynh quyền, có lẽ hắn còn cơ hội
xoay người.
Dạ Lạc liếc hắn một cái, lắc đầu.
“Hoàng Thượng không có lệnh gì, là bổn vương và Tể Tướng cũng có quen biết,
bây giờ bọn họ phải rời khỏi, muốn tiễn bọn họ một đoạn, cần chư vị cấp phương
tiện.”
Thu Đừng Ngôn nghe Dạ Lạc nói vậy rất kinh ngạc, hắn và Lạc Vương này chưa bao
giờ có giao tình gì, sao hắn lại vô cớ chạy tới đây? Nhíu mày.
“Không sao, không sao, Vương gia cứ tự nhiên.” Binh lính nào dám nói gì, ngoãn
ngoãn đứng sang một bên, để Dạ Lạc và Thu Đừng Ngôn nói lời tạm biệt.
“Tướng gia.” Dạ Lạc đi đến bên cạnh Thu Đừng Ngôn, chắp tay với hắn, ánh mắt
rơi trên người Thu Phỉ nhi.
“Vương gia.” Thu Đừng Ngôn gật đầu với Lạc Vương, lúc đầu hắn không rõ, giờ
thấy ánh mắt của hắn nhìn nữ nhi của mình, cũng hiểu được. Xem ra Lạc Vương
quen biết với nữ nhi.
“Tướng gia, bổn vương có chuyện muốn nói với lệnh thiên kim, không biết có
tiện không?”
Thu Đừng Ngôn lắc đầu, bây giờ hắn là tù nhân, còn có cái gì tiện hay không
tiện, đi sang một bên.
Dạ Lạc nhìn thật sâu Thu Phỉ Nhi, như muốn khắc ghi bóng dáng của nàng vào
lòng.
“Phỉ Nhi, ta nói ngắn gọn, tuy Hoàng Thương để các ngươi lưu đày đến biên
cương, nhưng nàng cứ yên tâm, cứ việc đến đó, quan hệ của ta với người bên kia
cũng tốt, bọn họ sẽ không làm khó. Một khi chuyện này phai dần, ta sẽ đi tìm
nàng...”
Thu Phỉ Nhi không ngờ hắn nói như vậy, trong lòng kinh ngạc và kích động, nhìn
ánh mắt chân thành của hắn, gật đầu.
“Ta tin chàng, ta sẽ chờ chàng.”