Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Editor: Ngọc Nguyệt
Hoàng cung. Ngự thư phòng.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần im lặng ở trong Long Tuyền cung, một người xem tấu
chương, một người ôm báo nhỏ. Gió thổi vào, không khí ấm áp.
Đột nhiên, truyền đến tiếng bước chân, giọng nói của Tiểu Bố Đinh truyền đến.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc vương cầu kiến.”
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn nhau, y, Dạ Lạc, đã trở lại, lúc trước bọn họ
giữ hắn nhưng hắn vẫn rời đi.
“Ta đi trước.” Bây giờ không thích hợp để gặp hắn, Lãnh Loan Loan ôm báo nhỏ,
bóng dáng nhoáng lên một cái, biến mất.
Dạ Thần nhìn nàng rời đi, trầm giọng.
“Tuyên.”
Một lát sau, Dạ Lạc xuất hiện, một thân bạch y, sợi tóc như mực buộc chặt, ngũ
quan như ngọc, vẻ mặt cũng không còn lạnh lùng như ban đầu, đôi mắt thâm thúy
có vài phần ý cười.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Dạ Lạc bước lên, chắp tay, hành lễ với Dạ Thần.
“Vương huynh không cần khách khí.” Dạ Thần thấy Dạ Lạc cũng vui mừng, cùng hắn
ngồi xuống.
“Sao đột nhiên vương huynh trở lại? Cũng không báo một tiếng để trẫm chuẩn
bị.”
Dạ Lạc lắc đầu, trên mặt vẫn cười nhạt.
“Mấy ngày kị của phụ vương, mẫu hậu, ta về tảo mộ, cũng nhân tiện gặp Hoàng
Thượng.” Nhìn bộ dáng của hắn, hiển nhiên là đã vứt bỏ cừu hận.
“Nếu đã trở về, vương huynh cứ ở lại hoàng thành đi. Vương phủ, trẫm cho hạ
nhân quét tước hàng năm.” Dạ Thần nói, hắn vẫn hy vọng có thể cùng đường huynh
như trước kia.
Dạ Lạc lắc đầu, đột nhiên đổi chủ đề, có chút lo lắng nhìn Dạ Thần.
“Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Hậu bị đâm, không biết bây giờ thế nào?” Dạ Lạc
vừa về hoàng thành, liền nghe được xung quanh đều là tin tức Hoàng Hậu gặp
chuyện nguy hiểm thế nào, Hoàng Thượng tức giận thế nào.
Dạ Thần sửng sốt, mỗi ngày đều có Loan Loan, đã quên chuyện này. Người bên
ngoài không thấy Loan Loan, còn tưởng nàng vẫn đang nằm trên giường. Bất quá
có nên nói với vương huynh? Hắn có chút do dự, chuyện như vậy ít người biết là
tốt nhất, hơn nữa bây giờ là thời điểm quan trọng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân xin cầu
kiến.”
Ngoài thư phòng lại truyền đến giọng nói của Tiểu Bố Đinh. Hắn đứng lên, thản
nhiên phân phó.
“Tuyên.”
Hắn chưa nói xong, Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân đã một trước một
sau đi vào.
“Thần khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Hai người đồng thời chắp tay thỉnh an Dạ Thần.
“Bình thân.” Dạ Thần đã về chỗ bàn làm việc, thản nhiên giơ tay với hai người.
“Lạc Nhi tham kiến Vương thúc, Tướng quân.” Dạ Lạc cũng đứng lên, hành lễ với
Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân.
“Lạc Nhi đã trở lại?”
Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân mới phát hiện Dạ Lạc, có chút kinh
ngạc. Trước kia không phải hắn không trở về Nguyệt Diễm hoàng thành sao? Không
ngờ bây giờ đã trở lại.
Đức Thanh Vương gia đánh giá chất nhi không thân cận này, thấy hắn một thân
bạch y, khí vũ hiên ngang, cũng là một công tử hiếm có.
Dạ Lạc gật đầu, vẫn cười nhạt.
“Nếu đã trở lại, đến phủ Vương thúc dùng bữa đi, vương thẩm cũng không gặp
ngươi lâu rồi, luôn luôn nói nhớ ngưoi.” Lời đó là thật, mặc dù hắn không thân
thiết với đứa cháu này lắm, nhưng chính phi của hắn đều dị thường thích Dạ
Lạc.
“Vâng.” Dạ Lạc gật đầu, trong trí nhớ, vương thẩm cũng là một nữ tử ôn nhu,
nhớ tới nàng cũng nhớ tới mẫu thân.
“Được, chúng ta nói sau. Trước tiên bàn chính sự với Hoàng Thượng.” Đức Thanh
Vương gia nhìn Dạ Thần, chắp tay hồi báo.
“Hoàng Thượng, vi thần và Trịnh tướng quân đã bắt giữ Tể Tướng, hiện đang ở
trong Đại Lý tư lao.”
Dạ Thần gật đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng, liếc qua hai người bọn họ, thản
nhiên phân phó.
“Được, ngài mai các ngươi khai đường thẩm án.”
“Vâng, thần tuân chỉ.”
Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân chắp tay, tiếp nhận mệnh lệnh.
“Tể Tướng?” Dạ Lạc nghe không hiểu, sao lại nhốt Tể Tướng vào lao?
“Hoàng Thượng, Tể Tướng phạm tội gì mà đưa hắn vào Đại Lý?”
Dạ Thần liếc hắn một cái, mở miệng.
“Hắn cấu kết với sát thủ môn ám sát Hoàng Hậu, tội không thể tha.”
Dạ Lạc sửng sốt, không ngờ sẽ nhận được đáp án này. Một người dưới một người
trên vạn người như Tể Tướng lại muốn ám sát Hoàng hậu? Mà Hoàng hậu, nguyên
bản là sáu tuổi tiểu oa nhi, sau lại thần kỳ biến thành nữ tử *, không nói
đến bên ngoài nói nàng là Xà Thần chuyển thế, nếu không phải thì nàng cũng là
nhân vật không tầm thường. Như thế nào hắn cũng không tưởng tượng được nàng
lại bị thương, lời nói và vẻ mặt của Thần vừa rồi khiến hắn hoài nghi việc này
là thật hay là giả? Rốt cuộc việc này là sao? Trực giác cho thấy, chuyện này
không đơn giản, không khỏi nói với Dạ Thần.
“Hoàng Thượng, thần có thể gặp Thu Đừng Ngôn không?”
Dạ Thần, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân đều có chút kỳ quái liếc hắn
một cái, khó hiểu, sao hắn phải gặp Thu Đừng Ngôn, hắn không có giao tình gì
với Thu Đừng Ngôn, bất quá Dạ Thần vẫn gật đầu.
“Được.”
Sau nửa canh giờ, Dạ Lạc, Đức Thanh Vương gia đi tới Đại Lý tư lao, vừa vào
nhà tù, lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
“Quan gia, xin ngươi cho ta gặp phụ thân ta.”
Dạ Lạc đi vào, nhìn thấy bóng người kia, sửng sốt.
“Là ngươi...”