Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Thiếu nữ thấy bạch y nam tử có chút sửng sốt, sau đứng lên khẽ hành lễ với
hắn, vuốt cằm cười nhạt.
“Đa tạ công tử tán thưởng.”
Chủ quán cũng lấy lại tinh thần, người tới một thân hoa phục, khí thế phi
thàm, phía sau còn có hắc y nam tử như thuộc hạ, trong lòng biết thân phận
người này không thường. Bước lên, hành lễ với bạch y nam tử.
“Chào công tử, không biết công tử có muốn xem cầm không?”
Bạch y nam tử sửng sốt, sau mới lấy lại tinh thần. Hắn lại vì một khúc kia mà
đến đây, thật sự là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nhưng vừa rồi khi hắn nghe
cầm, nháy mắt có cảm xúc muốn thấy người đánh đàn, bây giờ thấy người đàn là
một thanh xuân thiếu nữ, hơn nữa nhìn thấy nàng khiến cho người ta có cảm giác
thoải mái, như cảm giác có mẫu thân ôn nhu. Gật đầu, nhìn bốn phía. Sau đó ánh
mắt rơi trên cầm thiếu nữ vừa đàn, trong mắt xẹt qua tia ngạc nhiên.
“Tiểu thư vừa dùng tiêu vĩ cầm?”
“Phải.” Thiếu nữ gật đầu.
Chủ quán nhìn, hóa ra công tử này cũng là người biết đàn.
“Vừa nghe tiểu thư đàn ra một khúc thật sự là như trên trời, không biết tại hạ
có may mắn được hợp tấu với tiểu thư một khúc?” Ánh mắt bạch y nam tử dừng
trên mặt thiếu nữ, thật sự là một vị nữ tử ôn nhu.
Thiếu nữ nghe thấy lời bạch y nam tử, có chút kinh ngạc, nhíu mày nhìn hắn.
Chủ quán lơ đãng nhìn ra bên ngoài, phát hiện có rất nhiều người đứng ngoài
nhìn vào trong. Trong lòng biết là do tiếng đàn của nữ tử hấp dẫn, trong lòng
nảy ra một ý, đây là quảng cáo. Lại nhìn mỹ nữ tuấn nam trước mặt, nếu hai
người hợp tấu một khúc, vậy càng thêm oanh động. Cười nói.
“Xem ra công tử cũng là người biết cầm, có câu tri âm khó gặp, hôm nay khó
được hai vị gặp nhau, không bằng tiểu thư cứ tấu một khúc cùng công tử, không
chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thiếu nữ nhìn bạch y nam tử, thấy hắn khí vũ hiên ngang, lại biết tiêu vĩ cầm,
có lẽ thật sự là có thể tấu ra một khúc hay, lại nghe lời nói của chủ quán,
gật đầu.
“Được, nếu công tử không chê.”
Bạch y nam tử cười, như hòa tan băng tuyết, cười đến tuấn mỹ phiêu dật, chắp
tay với thiếu nữ, khẽ cười, thản nhiên nói.
“Có thể hợp tấu với tiểu thư, là vinh hạnh của tại hạ.”
Dứt lời, hắn nhìn lướt qua đồ trong cửa hàng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một
bích tiêu. Như phỉ thúy, ánh sáng trong suốt tỏa ra.
Chủ quan và thiếu nữ theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong mắt có ý cười.
“Công tử quả nhiên biết chọn đồ, bích tiêu này là tiêu tốt nhất quán. Âm sắc
thuần khiết, hợp tấu với tiêu vĩ cầm rất thích hợp.
Bạch y nam tử gật đầu, cười nhạt với chủ quán.
“Chính là nó.”
Chủ quan lấy tiêu, đưa cho bạch y nam tử.
Thiếu nữ cũng ngồi xuống, liếc bạch y nam tử một cái, sau đó gật đầu, ánh mắt
chuyên chú nhìn cầm. Bàn tay mềm bắt đầu nhảy múa, một khúc khác với khúc
trước đi ra, không thanh linh, nhu hòa như trước, khúc nhạc này vui vẻ, khiến
cho người ta kìm lòng không được tâm tình cũng tốt lên, ngoài cửa hàng, không
biết từ lúc nào, đã không ít người đến vây xem.
Bạch y nam tử thấy thế, cười cười. Đặt bích tiêu lên môi, hợp tấu cùng thiếu
nữ. Âm sắc tiêu mượt mà mềm nhẹ, u tĩnh thanh lịch, một mềm nhẹ một vui vẻ,
hai âm sắc hòa hợp, tiếng đàn chẳng những dễ nghe là còn khiến người ta nghĩ
đến hình ảnh, bọn họ như hai phượng hoàng trên không trung, tự do mà linh
động.
Khúc nhạc đã dừng, mọi người vẫn ở trong mộng cảnh.
Thiếu nữ và bạch y nam tử nhìn nhau cười nhạt, như gặp được tri âm trong
truyền thuyết Bá Nha gặp Chung Tử, bọn họ thấy may mắn, đối phương không những
nghe cầm, còn biết cầm, chơi cầm.
“Hai vị quả nhiên là cao nhân a.” Chủ quán tán thưởng nhìn hai người. “Một
khúc như vậy, nhân gian có mấy lần được nghe thấy? Không ít người nguyện lấy
giá trên trời để mua tiêu vĩ cầm và bích vân tiêu nhưng tại hạ cũng không bán.
Bây giờ tại hạ nguyện ý giảm giá cho hai vị, không biết ý hai vị thế nào?” Cầm
tốt cũng cần người đàn tốt, mà không thể nghi ngờ, hai bị này là những người
biết cầm, chắc chắn một cầm một tiêu trong tay họ sẽ trở nên tốt.
Bạch y nam tử và thiếu nữ nhìn nhau, sau đó gật đầu. Sau khi mua được cầm và
tiêu với giá tuyệt đối ưu đãi, hai người ra khỏi cửa hàng, chuẩn bị đi. Sau
khi trải qua một khúc vừa rồi, trong lòng hai người bọn họ đã có cảm giác
không như vậy với đối phương.
Bạch y nam tử nhìn thiếu nữ một mình ôm tiêu vĩ cầm cười nhạt, nói.
“Một mình tiểu thư ôm cầm có chút bất tiện, để tại hạ đưa tiểu thư hồi phủ
được không?”
Thiếu nữ cũng có hảo cảm với hắn, nhưng nữ tử mới sơ ngộ nam tử mà được đưa về
thì không hợp lẽ, uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn.
“Tạ ơn công tử, gia phó trong nhà sẽ nhanh chóng đến đón ta.”
Bạch y nam tử cảm thấy có chút mất mát, nhưng vẫn cười nhạt cáo biệt nàng.
“Vậy tại hạ xin cáo từ trước, ngày sau hữu duyên, lại cùng hợp tấu.”
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt nhìn bóng dáng hắn và hắc y nam tử rời đi. Lần sau,
còn có lần sau sao? Đột nhiên có chút buồn bã.