Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
“Cửu nhi, mau thả biểu tỷ xuống dưới”.
Lãnh Loan Loan bĩu môi, bàn chân nhỏ dí dí xuống đất, bóng dáng nhỏ nhắn bay
lên phiêu dật giữa không trung, nhưng lại không thả Nhụy nhi xuống dưới. Ngược
lại cao cao tại thượng nhìn xuống đám người Xà Vương, giống như tiểu nữ Vương
bễ nghễ thiên hạ. Đôi mắt đen sáng long lánh lóe lên tia lãnh lệ, nàng hôm nay
muốn bọn họ biết kết quả của việc chọc giận nàng. Nhất là cha mẹ Nhụy nhi dám
mói nàng là yêu nghiệt, hừ, nàng sẽ cho họ thấy thế nào mới là yêu nghiệt thực
sự.
Tiểu bóng dáng xoay người lại, chiếc chuông nhỏ trên cổ tay bắt đầu phát ra âm
thanh thanh thúy.
“Đinh đinh đinh. . . . . .”
Nghe thấy tiếng chuông, hai tròng mắt của con mãng xà khổng lồ lóe quang mang
bắn ra bốn phía, lệ khí dọa người. Vù, chiếc lưỡi thè ra bên phải, liếm từ
trên mặt Nhụy nhi liếm xuống.
“Ô ô ô ô . . . . . “
Nhụy nhi sợ tới mức khóc thét lên.
“Nhụy nhi ——”
Nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi bảo bối, lòng hai vợ chồng đều tan nát. Bốn
mắt nhìn nhau lo lắng, không muốn tiếp tục để cho Nhụy nhi chịu khổ. Thân ảnh
hai người nhoáng một cái, hóa thành hai con Cự Xà một xanh, một đen vọt về
phía Cự Mãng.
“Muốn cứu nàng?” Lãnh Loan Loan nhìn hai con rắn, môi nhếch lên cười lạnh
lùng.”Không có cửa đâu.”
Bàn tay nhỏ bé giương lên, một bức tường vô hình chắn trước mặt hai con rắn.
‘Phịch’ một tiếng, hai con rắn bị bắn trở về, rơi xuống đất, nháy mắt biến trở
về hình người.
“Công chúa, rốt cục ngươi muốn thế nào?” Bị ngăn cản việc cứu nữ nhi, hai
người bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, thậm chí đã quên Xà Vương, Xà Hậu còn đứng
bên cạnh bọn họ.
“Không có gì.” Ngón tay út của Lãnh Loan Loan huơ huơ trước cặp mắt kinh hoảng
của bọn họ, “Ta chỉ muốn Nhụy nhi biểu tỷ cùng Tiểu Hoàng chơi đùa nhiều trong
chốc lát thôi.”
Lời nói của Lãnh Loan Loan khiến Thanh Xà cùng Hắc Xà biến sắc, lại không thể
đánh lại nàng. Tuy đạo hạnh của bọn họ không thấp, nhưng vừa rồi bọn họ không
phải là không có ý đồ phá vỡ kết giới, thế nhưng lại vô ích. Trong lòng khiếp
sợ vạn phần, tiểu nha đầu sáu tuổi này khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?
“Bệ hạ, hoàng hậu ——” Hai con rắn cùng quỳ xuống trước Xà Vương, Xà Hậu, khẩn
cầu. “Xin ngài bảo Cửu công chúa thả Nhụy nhi, nếu Nhụy nhi có gì đắc tội công
chúa, chúng ta nguyện ý chịu tội trước công chúa.”
“Tỷ tỷ, tỷ phu ——” Xà Hậu nhìn bộ dáng tỷ tỷ, tỷ phu như vậy lại áy náy cùng
bất đắc dĩ. “Các người đứng dậy đi, ta sẽ bảo Cửu nhi thả Nhụy nhi xuống.”
Nâng hai người dậy, trên khuôn mặt ôn nhu của Xà Hậu bao phủ một tầng băng,
lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Loan Loan.
“Cửu nhi, làm loạn cũng phải có giới hạn. Nhanh thả Nhụy nhi xuống.” Đứa bé
này tại sao lại trở nên lọi hại như vậy?
“Làm loạn?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, lạnh lùng cười. “Ta để cho các ngươi xem
rốt cục là ai làm loạn?” Tay áo giương lên, áo bào đỏ lửa phác một đường cong
trên không trung, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện, một màn lại một màn nhưng
tất cả đều là hình ảnh trước kia Nhụy nhi khi dễ Lãnh Loan Loan. . ..
“Rốt cục là ai làm loạn? Hả?” Lãnh Loan Loan hài lòng nhìn thần sắc thay đổi
của mọi người, hơn nữa hai Thanh, Hắc Xà kia mặt vừa đen lại vừa trắng, trông
khôi hài cực kỳ.
“Cái này, cái này. . . . . .” Tại sao lại như vậy? Nữ nhi bảo bối của bọn họ
lại luôn khi dễ Cửu nhi thiện lương sao?
“Ta nói cho các ngươi biết ——” Lãnh Loan Loan vẫy tay cắt ngang lời nói của
hai người, ánh mắt lãnh lệ. “Người nếu phạm ta, ta sẽ trả lại gấp đôi. Hiện
tại ta đã nhớ lại nữ nhi bảo bối của các ngươi đã từng khi dễ ta, muốn ta
buông tha nàng, chờ tâm tình ta tốt rồi nói sau.”
“Ngươi —— “yêu nghiệt.
“Yêu nghiệt thì thế nào?” Lãnh Loan Loan dễ dàng nhìn thấu lời Thanh Xà kia
chưa nói, cuồng vọng nhìn bọn họ, “Ta chính là yêu nghiệt, các ngươi có năng
lực đấu lại ta sao?”