Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Kim Loan điện
Văn võ bá quan đứng thành hai bên, một thân quan phục, đầu đội mũ quan, rất uy
phong. Nhưng khi bọn hắn chờ nửa canh giờ vẫn không thấy Hoàng đế lâm triều,
đều bắt đầu nghị luận.
Thu Đừng Ngôn mặc tử y nhíu mi, nghe các quan viên khe khẽ nói nhỏ. Ánh mắt
càng sâu, Hoàng hậu kia là Xà Thần chuyển thế hay là yêu tinh, nàng vẫn là họa
thủy, một họa thủy đủ để làm thiên hạ đảo điên, giang sơn bị mất. Không nói
đến chuyện lập một sáu tuổi nữ oa làm Thái Tử Phi khiến Nguyệt Diễm trở thành
trò cười lúc trước, bây giờ Tiểu Hoàng hậu đột nhiên biến thành thiếu nữ, lại
khiến cho cả nước đều thầm đoán. Một khi có người lợi dụng khơi mào chuyện
này, chỉ sợ Nguyệt Diễm sẽ nguy.
"Tể tướng đại nhân, ngươi nói hôm nay Hoàng Thượng có chuyện gì? Đến giờ mà
còn chưa lâm triều."
Đức Thanh Vương gia một thân cẩm bào, thắt lưng đính ngọc, nhích lại gần Thu
Đừng Ngôn.
"Vương gia, việc này thần cũng không dám tự đoán." Thu Đừng Ngôn là người khôn
khéo thế nào chứ, tức thời biết không nên nói ra miệng. Dù sao chuyện hoàng
thất nhiều, còn vọng nghị Hoàng Thượng, là tội lớn. Sao hắn có thể cho người
khác bắt được nhược điểm?
"Này..."
Đức Thanh Vương gia trong lòng thầm mắng lão hồ ly, nhưng biểu tình vẫn không
biến. Vẫn bộ dáng ưu quốc ưu dân, khiến người ta cảm thấy bội phục.
"Bản tướng quân nghĩ, chắc chắn Hoàng Thượng đã hãm ôn nhu hương."
Có thể thẳng thắn nói như vậy cũng chỉ có Trấn Bắc Tướng quân Trịnh Thiếu Sở,
người khác cũng nghĩ như vậy, nhưng không dám mở miệng.
"Tướng quân, lời này là thế nào?"
Đức Thanh Vương gia thông minh cầm cái đuôi của hắn hỏi, dù sao lời này cũng
không phải hắn nói. Nếu có mầm tai họa gì thì cũng có quan viên làm chứng cho
hắn.
Trịnh Thiếu Sở nhìn lướt qua hắn và các quan viên, trong mắt có vài phần khinh
thường. Đều là một đám người sợ chết, rõ ràng trong lòng đều nghĩ vậy mà chẳng
dám nói ra.
"Này còn không rõ ràng sao? Hoàng Hậu đã không còn là tiểu oa nhi, là đại mỹ
nhân hàng thật giá thật. Hoàng Thượng chúng ta chính trực huyết khí phương
cương, chắc chắn hai người không thể vãn hồi." Bất quá cũng lý giải được, dù
sao có người nam nhân nào nhìn một đại mỹ nhân xinh đẹp bên người mà tâm không
động, thủ không động?
Hắn nói ra, tất cả mọi người ngượng ngùng vuốt mũi. Nghị luận việc Hoàng
Thượng và Hoàng Hậu viên phòng không nghĩ qua nhưng bọn họ không phải đại
tướng quân tay cầm binh quyền, không dám loạn ngôn. Bất quá lời của tướng quân
cũng có đạo lý, bây giờ nhớ lại bộ dáng của Hoàng Hậu đều nhịn không được si
mê. Thật sự là xinh đẹp a, giống như yêu tinh câu hồn trong truyền thuyết...
Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia nhìn nhau, mím môi không nói. Nhưng trong
lòng không thể bình tĩnh, không nói đến Hoàng Hậu dùng lý do Xà Thần chuyển
thế thoái thác thái độ hoài nghi, hơn nữa cho dù nàng thật sự là Xà Thần
chuyển thế, chuyện lúc đó cũng đã làm Hoàng Thượng quên đi trách nhiệm của
mình, nếu thế sẽ sớm trở thành hôn quân, vậy Nguyệt Diễm không thể dung nàng.
Từ xưa đến nay đế vương chuyên sủng một người đều có kết cục rất thảm, xem ra
bọn họ phải nghĩ biện pháp khiến cho Hoàng Thượng nạp phi tần, cân bắng hậu
cung.
Đúng lúc này, thái giám bên người Hoàng đế cầm phát trần đi đến.
Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia vừa thấy, nhanh chóng nghênh đón.
"An công công..."
An công công vừa thấy Tể tướng và Vương gia đi lên, lúc này cũng chắp tay với
bách quan.
"Bái kiến Vương gia, Tể tướng và chư vị đại nhân."
"An công công không cần đa lễ." Đức Thanh Vương gia phất tay. "Không biết hôm
nay vì sao Hoàng Thượng còn chưa lâm triều? Chẳng lẽ hôm nay miễn sao?"
Từ lúc An công công đi vào, bách quan đều hành lễ với hắn, sau đó đứng một bên
vảnh tai nghe hắn và Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia nói chuyện.
"Chuyện này nô tài cũng không rõ." An công công lắc đầu, Thánh Thượng không hạ
chỉ.
"Này..."
Mọi người vừa nghe nhìn ngoài điện, mặt trời đã lên. Chẳng lẽ bọn họ cứ phải
chờ đợi mãi?
"An công công, ngài có thể đi xem Hoàng Thượng không?"
Đức Thanh Vương gia và Thu Đừng Ngôn, Trấn Bắc Tướng quân đều nhìn An công
công.
"Này..." An công công nhíu mày, sau một lúc mới gật đầu. "Được rồi, nô tài đi
xem."
"Làm phiền An công công."
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, mang cảm giác tươi mát.
Gió từ từ thổi, mang theo hương hoa.
Màn giường theo gió bay lên, lộ ra một góc.
Trong giường, nam nữ triền miên, cảnh thân mật khiến người ta tim đập nhanh,
cũng khiến người ta hâm mộ không thôi.
Ngoài giường, y phục hỗn độn, chứng minh tối qua đã có màn hoan ái kịch liệt.
Ngoài Long Tuyền cung, An công công nhìn thái giám, cung nữ gác đêm vẫn còn.
"Bái kiến An công công."
Tiểu thái giám, tiểu cung nữ thấy là An công công đến, nhanh chóng hành lễ với
hắn.
An công công gật đầu, nhìn qua điện, sau đó xoay người nhìn bọn họ dò hỏi:
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu còn chưa rời giường sao?"
"Hồi công công, chưa." Tiểu thái giám gật đầu.
Trong phòng, sau lúc An công công hỏi, Dạ Thần đã tỉnh. Cúi đầu, nhìn Lãnh
Loan Loan nằm ngủ say sưa trên cánh tay mình, tử đồng xẹt qua ôn nhu. Tối hôm
qua đã khiến nàng mệt chết. Nhớ tới tối qua mình điên cuồng thế nào, hắn cũng
khó không mặt đỏ tim đập. Không muốn đánh thức nàng, cũng không muốn rời khỏi
nàng. Hắn muốn sau khi thức dậy, người đầu tiên nàng thấy là mình. Nhẹ giọng
phân phó.
"An công công, hạ chỉ, hôm nay miễn triều."
An công công sửng sốt, không ngờ Hoàng đế đã tỉnh, càng không ngờ hôm nay thật
sự miễn triều. Nhưng nếu là ý chỉ của Hoàng Thượng, hắn chỉ có thể tuân thủ.
Gật đầu, cúi đầu đáp.
"Vâng.