Âm Tư Người Nổi Tiếng


Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!

Hỏa Ảnh giáo.

Ánh trăng chiếu vào, trong trẻo lạnh lùng.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi, bóng cây lắc lu, quỷ mị xuất hiện.

Phòng mở rộng, dưới ánh nến.

Sắc xanh cả phòng, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.

Người nổi tiếng ngồi sau bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng đặt trên huyền cầm,
khúc nhạc vang lên giữa ban đêm, có cảm giác cô tịch.

Tóc đen dài đến thắt lưng rối tung, hỗn độn. Khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt dưới
ánh sáng khiến người ta cảm thấy xa không chạm tới. Tiếng đàn êm tai, đêm tối
yên tĩnh thích hợp với hắn hơn phồn hoa lúc ban ngày.

"Cốc cốc cốc..."

Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Người nổi tiếng không ngừng đàn, thực ra hắn đã nghe ra tiếng bước chân. Chắc
là Cánh Tả. Chỉ khi đàn xong một khúc, hắn mới thản nhiên mở miệng.

"Vào đi."

Cửa phòng bị mở ra. Cánh Tả một thân hắc y đi đến, đeo mặt nạ bạc, trong ánh
sáng mờ nhạt càng thêm thần bí.

"Tham kiến giáo chủ."

Cánh Tả chân sau quỳ xuống, tay phải kéo sợi tóc theo động tác của hắn rủ
xuống, che khuất một bên mặt, cũng chặn ánh mắt lạnh lùng.

"Chuyện gì?"

"Hồi giáo chủ, thuộc hạ nghe được một chuyện rất ly kỳ, chuyện về đương kim
Hoàng Hậu nương nương." Giáo chủ từng hạ lệnh, chỉ cần là chuyện liên quan tới
Hoàng Hậu nương nương, thì không được bỏ qua.

"Hửm? Chuyện gì?" Vừa nghe thấy chuyện về Tiểu Hoàng Hậu kia, người nổi tiếng
buông tay, đôi mắt híp lại, rất tò mò.

"Hồi giáo chủ, theo tin tức hồi báo, Hoàng Hậu từ sáu tuổi tiểu oa nhi biến
thành một * khuynh quốc khuynh thành. Hôm nay mọi người đều nghị luận chuyệ
này, Hoàng Hậu giải thích, nàng là Xà Thần chuyển thế, pháp lực tăng cao. Cho
nên mới biến thành một thiếu nữ mười tám. Bất quá có người lén đoán nàng không
phải con người, mà là yêu tinh. Bây giờ chỉ sợ quán trà ngoài Nguyệt Diễm
hoàng thành là nơi ồn ào..." Chuyện như vậy vừa lúc thích hợp cho những thuyết
thư tiên sinh đi kể chuyện.

"Có chuyện này sao?"

Người nổi tiếng híp mắt càng sâu, tiểu oa nhi kia biến thành thiếu nữ khuynh
thành tuyệt sắc? Nàng tự xưng là Xà Thần chuyển thế mà người bên ngoài lại
đoán nàng là yêu tinh. Ngón tay thon dài vuốt ve cằm, thú vị.

"Cánh, thật sao? Không phải nghe đồn?"

Ngẩng đầu, nhìn Cánh Tả, chuyện như vậy thật sự là ly kỳ.

"Thuộc hạ đã tìm hiểu riêng, thật là như vậy." Cánh Tả gật đầu đáp, tiếp tục
nói. "Nghe nói khi Hoàng Hậu đột nhiên xuất hiện ở cung yến, hoa anh đào bay
đầy trời. Lúc đầu mọi người còn nghĩ nàng là tiên nữ. Cuối cùng mới biết nàng
là Hoàng hậu nương nương." Hắn cũng không tin, dù sao một tiểu oa nhi biến
thành bộ dáng như vậy, chuyện này ai chấp nhận? Trái tim không cứng rắn vậy.
Huống chi nàng còn nói nàng là Xà Thần chuyển thế, cái này càng khiến người
cảm thấy nghi ngờ.

"Ồ, thật sự là có chuyện này."

Trong đôi mắt hẹp dài của người nổi tiếng xẹt qua tia sáng, hắn càng ngày càng
cảm thấy hứng thú với Lãnh Loan Loan. Lại có thể từ tiểu oa nhi biến thành mỹ
nữ khuynh thành, thật sự có ý tứ.

"Cánh, ngươi nghĩ nàng thật sự là Xà Thần chuyển thế, hay là yêu tinh như
trong miệng mọi người."

Hắn ngẩng đầu nhìn Cánh Tả hỏi. Sợi tóc rối tung trên vai, rủ xuống, rất gợi
cảm.

"Thuộc hạ không biết."

Cánh Tả vẫn nửa quỳ như cũ, có thể là Xà Thần, cũng có thể là Xà tinh. Việc
này, sao hắn biết được. Huống hồ dù Hoàng Hậu kia là thần hay yêu cũng không
liên quan tới hắn.

"Thật sự không thú vị a." Người nổi tiếng nghe hắn nói như vậy lắc đầu. "Ngươi
không thể tò mò một chút sao?" Thủ hạ đều như khối băng.

"Giáo chủ nói qua, tò mò là điểm yếu trí mệnh của sát thủ."

Giọng nói thản nhiên của Cánh Tả phản bác người nổi tiếng.

Người nổi tiếng há miệng thở dốc, haizz, thật sự là lấy đá đập vào chân mình.
Hắn lại dùng lời nói của mình chống đối lại mình, bất quá cũng đúng, sát thủ
không thế có quá nhiều cảm tình.

"Còn chuyện gì không?"

"Hồi chủ tử, đoạn thời gian gần đây không ngừng óc người trong võ lâm chết oan
uổng. Mà cái gọi là danh môn chính phái lại ám chỉ do Hỏa Ảnh giáo chúng ta
gây ra. Ngày mười lăm mở đại hội anh hùng đại hội tại núi Thái Sơn, chuẩn bị
đối phó với giáo chúng ta..."

"Cái gì?" Người nổi tiếng không giữ được vẻ tươi cười nữa, khuôn mặt tuấn tú
trầm xuống. Lại có cả chuyện này, xem ra có người âm thầm muốn hại Hỏa Ảnh
giáo, khiến cho võ lâm nhân sĩ tranh đấu với Hỏa Ảnh giáo.

"Cánh, trong khoảng thời gian này giám sát chặt chẽ người trong giáo, đừng để
bọn họ đi ra ngoài gây chuyện. Ta thấy việc này có người sau lưng cố ý, muốn
khơi mào phân tranh võ lâm nhân sĩ và Hỏa Ảnh giáo chúng ta. Phía sau cần cẩn
thẩn. Đừng nhất thời tức giận, trúng bẫy của người khác..."

"Vâng, thuộc hạ hiểu." Cánh Tả chắp tay, gật đầu.

"Mặt khác, phái người tiếp tục theo dõi võ lân, ngày mười lăm chúng ta cũng
góp vui." Xem xem bọn họ đối phó thế nào với Hỏa Ảnh giáo. Cũng thuận tiện đem
màn độc thủ kia đào ra.

"Vâng."

"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi." Người nổi tiếng khoát tay với Cánh Tả,
nói.

"Thuộc hạ cáo lui."

Cánh Tả đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa cho hắn.

Người nổi tiếng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn trăng rằm trên trời. Híp
mắt, trong đầu xẹt qua hình ảnh của Tiểu Hoàng Hậu, lại nghĩ tới lời của Cánh
Tả, trong lòng nổi lên hứng thú.

Có nên đi nhìn Tiểu Hoàng Hậu không nhỉ?


Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Chương #150