Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
“A ——”
Tiếng kêu hoảng sợ của Nhụy nhi phá vỡ không trung, cây cối lay động, chim
bay, cát bụi bốc lên mù mịt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Nhụy nhi, trong đại sảnh của Thiện phòng, bốn
vị đại nhân vội vàng chạy tới. Lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngây
người.
Một con mãng xà vô cùng to lớn chiếm cứ trong đình viện, cái đuôi cực dài xoay
quanh. Con rắn ngẩn cao đầu đẩy đẩy thân thể nhỏ bé của Nhụy nhi, cái lưỡi
hồng hồng liếm gương mặt nàng. Con ngươi mở to đỏ lòm, cái mồm rộng như muốn
nuốt chửng Nhụy nhi vào bụng, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi
khiếp đảm.
“Mẫu thân, phụ thân, mau cứu ta.”
Nhụy nhi thấy cha mẹ đã đến, giống như nhìn thấy cứu tinh. Đôi mắt to ngấn đầy
nước mắt, đáng thương nhìn đám người bên dưới. Nàng bây giờ thật sự sợ hãi
rồi, hoàn toàn không còn bộ dáng đùa giỡn nữa.
“Nhụy nhi ——”
Thấy nữ nhi bảo bối bị con Cự Mãng to lớn như thế đẩy tới đẩy lui, cha mẹ Nhụy
nhi thiếu chút nữa bị dọa ngất. Tuy rằng bọn họ đều là rắn, nhưng lại chưa
từng gặp qua con mãng xà khổng lồ như thế, hơn nữa ánh mắt của con rắn kia quá
mức đáng sợ, khiến người khác lạnh run.
“Muội muội, muội phu, các người mau nghĩ biện pháp cứu Nhụy nhi đi.”
Hai vợ chồng sợ tới mức đã không có chủ ý, đành phải hướng tới Xà Vương, Xà
Hậu cứu trợ. Bốn mắt nhìn nhau đầy lo lắng, bọn họ cũng không biết con rắn kia
từ đâu đến, là muốn đùa giỡn Nhụy nhi, hay là thật lòng có ý định xấu, muốn
tổn thương nàng?
Xà Vương đứng dậy, nhấp nhẹ môi. Nói thực ra, tuy hắn là Xà Vương, nhưng hắn
cũng chưa từng thấy qua con rắn nào khổng lồ như vậy, nguyen hình của hắn so
ra cũng kém hơn con này.
“Muội phu ——” thấy Xà Vương không nói, hai vợ chồng lo lắng kêu lên.
“Hoàng di, hoàng dượng, các người mau cứu Nhụy nhi.” Nhụy nhi ở phía trên nhìn
thấy đến người thân cũng không nhúch nhích, sợ tới mức lắp bắp. Cái lưỡi của
con Cự Mãng này thối quá, còn ở trên mặt nàng liếm vòng quanh. Tưởng như có
thể bao vây cả người nàng lại.
“Hiên, chàng mau nghĩ biện pháp đi.” Nhìn bộ dáng sợ hãi của cháu ngoại mình,
Xà Hậu ôn nhu cũng nhịn không được đến bên cạnh Xà Vương.
“A, sao lại không thấy Cửu nhi?”
Xà Vương suy tư, đột nhiên nhớ tới nữ nhi bảo bối của mình tại sao không cùng
Nhụy nhi ở chung một chỗ?
“Ta ở chỗ này.”
Nghe thấy tiếng nói, bốn người ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lãnh Loan Loan ngồi
trên một nhánh cây thật lớn. Miệng còn đang nhai thức ăn, nhịp nhịp chân, tựa
hồ chuyện đang xảy ra là bình thường.
Xà Vương, Xà Hậu nhìn nhau, trong đầu hiện lên ý niệm không tốt. Con Cự Xà này
không phải là do Cửu nhi làm ra chứ?
“Cửu nhi, con rắn này từ đâu tới? Xà Vương lần đầu tiên sa sầm mặt với Lãnh
Loan Loan.
“Ta biến ra.” Lãnh Loan Loan thoải mái thừa nhận, nhảy từ trên cây xuống. Đứng
bên cạnh Cự Xà, chỉ vào Nhụy nhi phía trên đầu rắn. “Ta chán ghét nha đầu ngu
xuẩn kia, dám trêu chọc ta.” Không sai khiến Cự Mãng nuốt chửng nàng, đã tiện
nghi cho nàng lắm rồi.
“Cái gì?” Cha mẹ Nhụy nhi kinh hãi, nhìn nữ nhi bảo bối khóc đến thương tâm.
Lại nhìn Lãnh Loan Loan vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tức giận vô
cùng.
“Muội muội, muội phu, các người xác định nàng thật là Cửu nhi sao? Cửu nhi là
đứa nhỏ khả ái, đơn thuần như vậy làm sao có thể biến thành bộ dáng như hiện
tại, nàng không phải là yêu nghiệt chứ?”Đồng lòng, hai vợ chồng cùng nói.
Xà Vương cùng Xà Hậu sa sầm mặt, tuy rằng đích thực Cửu nhi quá đáng, nhưng
cũng không thể nói nàng là yêu nghiệt được.
“Cửu nhi, mau thả biểu tỷ xuống dưới.”