Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
"Tỷ tỷ thật đẹp."
Một giọng nói trẻ con đánh vỡ không khí mộng ảo, hóa ra đúng là một tiểu thư
mới sáu bảy tuổi, bộ dáng ngu đần mở miệng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn cô gái lại không biết phải có phản ứng gì.
"Lớn mật, thấy Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái hậu lại dám không hành
lễ."
Mọi người khe khẽ nhỏ giọng nghị luận. Giọng nói của thái giám vang lên, mọi
người mới có phản ứng. Mặc kệ thiếu nữ này là ai, nhìn thấy Thánh Thượng lại
không hành lễ là bất kính, coi rẻ hoàng gia.
Thiếu nữ ngẩng đầu, thản nhiên liếc qua thái giám. Hắn cảm thấy như cả người
bị đóng băng, sững sờ đứng đó. Thấy thái giám ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng vừa
lòng gật đầu. Sau đó nhìn Dạ Thần, trong mắt tràn đầy nhu tình, ôn nhu, môi
hồng khẽ nhếch, giọng nói như đỗ quyên hót.
"Thần, ta đã trở về."
Một câu không những khiến cho mọi người thay đổi thần sắc, ngay cả Dạ Thần
cũng cả kinh thiếu chút nữa ném mâm đựng trái cây đi, vẻ mặt này, giọng điệu
này, rõ ràng là Cửu Nhi. Là nàng?
Tử đồng đánh giá thiếu nữ trước mắt, trừ vẻ mặt giống Cửu Nhi, thân thể, dung
mạo đều không giống, huống chi Cửu Nhi chỉ mới sáu tuổi. Mà nàng rõ ràng là
một thiếu nữ mười tám tuổi. Vô luận thế nào cũng không thể liên hệ hai người
vào một chỗ. Trừ phi Cửu Nhi biến thân.
"Ngươi là ai?"
Dạ Thần đứng lên, giương tay áo, khí thế uy nghiêm ngăn trở người khác. Đôi
mắt thâm thúy chỉ có bóng dáng thiếu nữ kia, bàn tay nắm chặt thành quyền tiết
lộ hắn đang khẩn trương. Hoặc là kỳ thật hắn đã đoán ra nhưng nhất thời chưa
thích ứng được.
"Ngươi thấy ta giống ai?"
Thiếu nữ chuyển vòng, thân hình, dung mạo, khiến cho nữ tử ở đây đố kị, khiến
cho thiếu niên nam tử si mê.
Ninh Phong Cách há to miệng, hai tay nhịn không được xoa xoa mắt. Sao lại thế
này, vừa rồi hắn lại thấy trên người tuyệt sắc thiếu nữ này, thấy bóng dáng
Tiểu Hoàng Hậu, là hoa mắt sao?
Ánh mắt Dạ Thần sáng ngời, không sai được, vẻ mặt, giọng điệu kia là Cửu Nhi,
trừ nàng không có ai có được khí thế, vẻ mặt như thế.
"Cửu Nhi..."
Thấy Dạ Thần có thể từ bộ dáng hiện tại mà nhận ra nàng, trong lòng Lãnh Loan
Loan thật sự vui vẻ. Nàng nhớ tới một loại tiểu thuyết trước kia đã từng đọc,
nữ chủ vì hủy dung mà đi chỉnh dung, biến thành bộ dáng hoàn toàn khác, sau
bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc nam chủ cũng nhận ra nữ chủ. Nữ chủ tâm tình kích
động, cũng không khác nàng là bao. Bất quá may mắn, Thần chỉ cần liếc mắt một
cái là nhận ra, không cần nhiều trắc trở như vậy. Huống chi nàng cũng sẽ không
giống như trong tiểu thuyết đó.
"Cái gì? Nàng là Hoàng Hậu nương nương?"
"Không phải đâu. Không phải Hoàng Hậu mới sáu tuổi sao?"
"Có phải là nhìn nhầm rồi không?"
"..."
Dạ Thần nói xong, miệng Ninh Phong Cách còn lớn hơn nữa. Chẳng lẽ không phải
là hắn hoa mắt? Tuyệt sắc mỹ nữ này thật là Tiểu Hoàng Hậu? Sao lại thế này?
Văn võ bá quan cũng nghị luận, không phải là gặp quỷ chứ? Thiếu nữ trước mắt
sao mà giống Hoàng Hậu, một lớn một nhỏ, bộ dáng hoàn toàn bất đồng a.
"Hoàng Nhi, con nói nàng là Hoàng Hậu?"
Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu nghe
thấy mọi người nghị luận mới không thể tin mở miệng. Hai người bốn mắt nhìn
thiếu nũ, tuy vẻ mặt, khí thế không khác với Tiểu Hoàng Hậu. Nhưng nàng là
thanh xuân mỹ nữ. Mà Hoàng Hậu cũng chỉ là sáu tuổi oa nhi a. Nghĩ thế nào
cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
"Đúng vậy, chính là ta."
Thiếu nữ, cũng chính là Lãnh Loan Loan, bóng dáng nhoáng lên một cái, như chim
yến nhẹ nhàng hạ xuống bên người Dạ Thần. Tao nhã ngồi xuống, tròng mắt sáng
ngời đảo qua mọi người, ngẩng đầu, thản nhiên nói.
"Quả nhiên cung yến hôm nay rất náo nhiệt, chư vị tiểu thư biểu diễn cũng thực
phấn khích."
Ngay từ khi yến hội bắt đầu, nàng đã nhìn thấy hết màn biểu diễn của các vị nữ
tử. Quả nhiên là người đẹp, tài năng cũng xuất sắc. Đương nhiên cũng thấy cả
vẻ mặt của Tể Tướng, Vương gia, Tướng quân, hừ, muốn đưa nữ nhi của mình vào
hậu cung sao? Nằm mơ.
Lời nàng vừa ra, ba người kinh ngạc. Trong lòng biết bàn tính của bọn họ đã
thất bại, bất quá thấy bộ dáng của Lãnh Loan Loan, trong lòng lại có chủ ý.
"Vị cô nương này, ngài tự xưng Hoàng Hậu, có chứng cớ không?" Tể tướng Thu
Đừng Ngôn dẫn đầu đi ra, chắp tay với Hoàng Thượng hỏi.
"Mọi người đều biết Hoàng Hậu nương nương là sáu tuổi oa nhi, mà ngài rõ ràng
là thanh xuân nữ tử. Tự xưng là Hoàng Hậu, có phải là rất bất khả tư nghị
không?"
Mọi người nghe thấy cũng gật đầu, sáu tuổi oa nhi biến thành thanh xuân thiếu
nữ, không phải là yêu tinh chứ?
Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu cũng nhìn Lãnh Loan. Trong đầu xẹt qua hình ảnh
trước đây, càng nghĩ càng thấy Lãnh Loan Loan rất cổ quái. Mộng La quốc, chưa
từng nghe qua. Trước kia còn nghe đối phương giải thích, nhưng bây giờ ngay cả
một tiểu nữ oa cũng có thể biến thành đại cô nương, đây là chuyện gì?
"Tể tướng đang nghi ngờ bản cung sao?" Lãnh Loan Loan nhìn chằm chằm Tể tướng,
lạnh giọng hỏi.
"Thần không dám."
Thu Đừng Ngôn trầm ổn đáp.
"Không dám?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, giọng điệu sắc bén.
"Bản cung lại thấy ngươi không gì không dám."