Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Xe ngựa đi vào lãnh địa Tuyết Lang tộc, Kiếm Ngân Vang nhìn nơi quen thuộc
kích động không nói gì. Tuy chỉ rời đi mấy tháng mà hắn đã có cảm giác chia
lìa mấy đời. Kích động nhìn, hận thù trong lòng cũng sâu hơn. Dù đã mấy tháng
vẫn không gạt bỏ được hình ảnh huyết tinh kia. Chỉ cần nghĩ tới chuyện phụ mẫu
chết thảm, hắn hận không thể lập tức chính tay đâm chết cừu nhân hại chết thân
nhân......
Xe ngựa dừng lại, gió thổi vào mặt càng lớn, có chút cảm giác đau đớn trên
mặt.
"Ngâm, đến rồi à?"
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói của Lãnh Loan Loan, nàng vừa tỉnh ngủ. Bên
cạnh nàng, Lãnh Huyền Minh cũng vừa tỉnh, lộ ra vẻ yêu mị mê người......
"Vâng, chủ tử."
Kiếm Ngân Vang áp chế hận ý trong lòng, xuống ngựa, cùng Thủy Dao một phải một
trái mở cửa xe.
Lãnh Huyền Minh ôm Lãnh Loan Loan đi ra, nhìn trời xanh mây trắng, ánh mắt
bỗng sáng lên, trong lòng có cảm giác là lạ.
Lãnh Loan Loan nhìn cảnh tượng trước mắt, nhớ tới một câu thơ trong sách giáo
khoa, thản nhiên ngâm.
"Trời xanh, mây mờ mịt, gió thổi gặp ngưu dương......" Đáng tiếc nơi này không
có ngưu dương, nếu không phong cảnh sẽ thêm đồ sộ. Nhưng cho dù có thì cũng bị
sói ăn đến xương cốt cũng không còn.
"Hay cho trời xanh, mây mờ mịt." Lãnh Huyền Minh nghe thấy muội muội bảo bối
của mình ngâm được câu thơ hay như vậy, tán thưởng. Cúi đầu nhìn nàng. Quả
nhiên Cửu Nhi mất trí nhớ lại khác xưa, chẳng những tính nết thay đổi còn có
khả năng đặc biệt. Trước kia Cửu Nhi cũng có phong thái không tầm thường nhưng
là xinh đẹp thanh nhã. Hiện tại Cửu Nhi như đại bàng to lớn, khí thế.
Lãnh Loan Loan cười nhẹ, cảm thụ không khí tươi mát ở đây. Hồng y theo gió
tung bay, sợi tóc đen, nàng như một hồng y tiểu tiên nữ bay lên trời. Chuông
bạc trên cổ tay theo tiếng gió phát ra tiếng dễ nghe, ở thảo nguyên tiếng
chuông vang vọng.
"Chúng ta nên đi đâu?"
Nàng nhìn bốn phía, tất cả đều một mảnh xanh biếc. Chỉ có một tòa nhà trên một
ngọn núi xa xa, hình dạng cũng bình thường, nếu ở hiện đại chắc chắn trở thành
tác phẩm không có chủ.
"Nơi đó....."
Kiếm Ngân Vang chỉ, Lãnh Huyền Minh, Lãnh Loan Loan, Thủy Dao nhìn theo tay
hắn, quả nhiên thấy một cầu thang thật dài theo núi uốn lượn.
"Kỳ diệu, quả nhiên kỳ diệu."
Lãnh Huyền Minh vuốt cằm, trong mắt có chút sợ hãi mà than, quả nhiên Tuyết
Lang tộc khác với Xà giới. Nếu nói Xà giới hoa lệ, vậy thì Tuyết Lang tộc bao
la hùng vĩ. Mỗi nơi đều thể hiện ra, cao ngạo như loài sói.
"Mang theo cả mấy người sói sau xe nữa, đi thôi."
Lãnh Loan Loan giơ tay, nói. Nếu đã đến nơi này thì nên đi xem đầu sỏ hại Kiếm
Ngân Vang trúng độc.
Kiếm Ngân Vang nghe vậy gật đầu, đi đến sau xe ngựa.
Sau xe ngựa, ngân lang và thủ hạ của hắn đã sớm vì bị xe ngựa kéo đi một đường
mà biến thành bộ dáng quần áo rách nát, vết thương chồng chất, kiệt sức nhắm
mắt lại. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu mở to mắt, trong mắt đầy hận
ý trừng Kiếm Ngân Vang đang đi đến trước mặt mình, nếu ánh mắt có thể giết
người, Kiếm Ngân Vang đã sớm chết dưới ánh mắt của hắn.
Kiếm Ngân Vang đón ánh mắt của hắn, hận ý trong mắt không thiếu so với hắn ta.
Nếu ngày đó ngân lang không hạ độc mình, thì sao hắn có thể không cứu phụ
vương mẫu hậu, sao lại có thể trơ mắt nhìn thân nhân chết thảm dưới tay người
khác, cũng sẽ không bị người ta coi là hàng hóa mua bán. Nếu không gặp được
chủ tử, chắc hắn cũng đã đoàn tụ với phụ hoàng, mẫu hậu rồi.
Nghĩ thì thế, tay điểm huyệt ngân lang và thủ hạ của hắn, kéo dây thừng từ sau
xe ngựa, trói mấy người vào một chỗ, như lôi kéo phạm nhân.
"Chủ tử, đi thôi."
Lãnh Loan Loan gật đầu, được Lãnh Huyền Minh ôm đi theo Kiếm Ngân Vang, Thủy
Dao đi sau cùng.
Đoàn người đi qua thảo nguyên, bước trên cầu thang thật dài. Từng bước một,
càng lên cao, cảnh trí càng thêm trống trải.
Lãnh Loan Loan mím môi, nhìn thảo nguyên vô tận, có cảm giác đi du lịch.
Gió thổi, thảo nguyên như hải triều cuồn cuộn. Y phục mấy người bay bay, đi bộ
trên cầu thang, từ xa nhìn lại có cảm giác là tiên nhân.
Đột nhiên mấy người mi nhíu lại, cảm giác được hơi thở khác thường tới gần.
Lãnh Loan Loan và Kiếm Ngân Vàng liếc nhau, chỉ sợ cừu nhân của hắn sẽ xuất
hiện trước.
Kiếm Ngân Vang kéo ngân lang đi nhanh. Huyết đồng nhìn phía trước, như có hỏa
diễm toát ra. Cả người căng thẳng tiết lộ trạng thái hiện tại của hắn, đó là
cảnh giới cao khi chuẩn bị đánh nhau.....
Một luồng gió thổi qua, vạn vật như yên lặng. Đột nhiên phía trước xuất hiện
một cỗ kiệu màu vàng, dưới ánh mặt trời như kim sơn. Bốn nam tử nâng kiệu đều
mặc hắn y, đều cột tóc như nhau, khuôn mặt giống nhau như đúc, là từ bào thai.
Khi cỗ kiệu xuất hiện, hàn khí trên người Kiếm Ngân Vang càng khiến người ta
run sợ. Ngược lại, ngân lang như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt như phát ra ánh
sáng, hô to.
"Vương thượng......"