Người đăng: Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Editor: Ngọc Nguyệt
Lãnh Loan Loan cảm giác được Dạ Thần căng thẳng, đảo mắt, không phủ nhận, nàng
thật sự không thích bị nhốt ở trong lồng sắt, nhưng hoàng cung có thể quản
nàng sao? Hừ, không có gì có thể trói buộc nàng. Nếu nàng muốn chạy, lúc nào
cũng được. Nếu nàng cao hứng, hoàng cung cũng có thể biến thành trò chơi cho
nàng.... ...
"Ai nói ta bị nhốt trong lồng sắt, ta cao hứng, không cần dùng suy nghĩ của
ngươi lên trên người khác."
Lãnh Loan Loan không chút do dự lựa chọn nam nhân hộ vệ cho mình, đương nhiên,
người của mình, mình không chọn ai chọn. Về phần người khác, kệ bọn họ.
Dạ Thần trong mắt lộ ra ý cười, Lãnh Loan Loan nói làm hắn rất hưởng thủ, cũng
rất cảm động. Kỳ thật hắn cũng lo lắng Cửu Nhi sẽ không thích hoàng cung. Có
lẽ trong mắt người khác, hoàng cung tượng trưng cho quyền thế, phú quý, nhưng
chỉ có người trong đây mới biết, nơi hoàng cung rộng lớn thê lương thế nào. Ở
đây không có thật lòng, chỉ có lục đục, chỉ có huyết tinh giết chóc, cái gọi
là chân tình cũng là vật cản đường.... ...
Hắn rất sợ, Cửu Nhi chán ghét nơi này âm u, tịch mịch, rời khỏi hắn, nhưng
nàng ở lại. Không chút do dự, nhìn nàng, lòng đầy cảm động. Có lẽ lúc trước
lập nàng làm thái tử phi cũng là do tính cách thẳng thắn đó hấp dẫn. Thái độ
không chút cố kỵ, tùy tâm sở dục là thứ hắn mong muốn, nhưng không thể làm
được. Bởi vì hắn là thái tử, làm việc gì cũng phải nghĩ đến thân phận, nghĩ
đến giang sơn, nghĩ đến dân chúng thiên hạ.... ....
Người nổi tiếng sửng sốt, ý tốt của hắn là bị vứt bỏ rồi. Bất quá, hắn nhếch
môi, nếu nàng cũng hắn xuất cung, muốn nàng ở bên người, cũng không phải suy
nghĩ cho nàng. A, nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, hắn lại càng cảm thấy hứng
thú. Nếu nàng có thể bảo hộ hắn như thế, sẽ là chuyện thế nào.
"Nếu tiểu Hoàng Hậu không cảm kích, bản giáo chủ cũng không nhiều lời."
Người nổi tiếng nói vậy, Lãnh Loan Loan nhếch môi, chuyện của hắn không liên
quan đến nàng.
Nhưng Dạ Thần vẫn không yên tâm, trực giác nói cho hắn người này không dễ dàng
buông tha. Chỉ sợ là nam nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích này ngày
sau còn dây dưa với bọn họ, hắn nhất định phải đề phòng, tránh cho Cửu Nhi bị
hắn mang đi.
Người nổi tiếng nhìn Dạ Thần phòng bị, cảm thấy buồn cười. Nếu hắn thật sự
muốn bắt Lãnh Loan Loan, dùng thủ đoạn, hắn có thể ngăn cản được sao? Môi mỏng
khẽ nhếch, tà tứ cùng khiêu khích nhìn Dạ Thần.
"Giáo chủ, lễ vật cũng đã tặng rồi, trẫm không giữ ngươi."
Dạ Thần không nghĩ sẽ để cho hắn cùng Lãnh Loan Loan ở một phòng, ánh mắt tà
khí làm người ta cảm thấy không thoải mái. Không khách khí đuổi người.
"Được rồi." Người nổi tiếng đứng lên, gật đầu với hai người. "Đã như vậy, tại
hạ cáo từ." Bất quá, bọn họ sẽ lại đến.
"Người đâu." Dạ Thần nhìn người nổi tiếng, thản nhiên gọi.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."
Theo ánh mắt của Dạ Thần, thái giám khi nhìn hồng y nam nhân cùng hắc y nam
nhân đều sửng sốt.
"Tiễn hai vị công tử ra khỏi cung." Dạ Thần khoát tay, phân phó.
"Vâng." Thái giám áp chế nghi vấn trong lòng, hai vị công tử này vào bằng cách
nào? Sao chưa từng thấy qua? Xoay người vươn tay với hai người, tư thế mời.
''Hai vị công tử, mời."
Người nổi tiếng nhướn mi, cười với Lãnh Loan Loan và Dạ Thần.
"Thật chờ mong lần gặp mặt tới."
Nói xong, không đợi hai người phản ứng. Hai bóng dáng một đỏ một đen nhoáng
lên một cái, đã bay vút ra ngoài, thi triển khinh công rời khỏi.
"Hoàng Thượng......" Thái giám trợn mắt, hai người này rời đi như vậy, làm
càn. "Nô tài cho người đuổi theo." Vô lễ với Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, chắc
chắn phải xử tội.
"Không cần đuổi theo, ngươi lui xuống trước đi." Dạ Thần phất tay với thái
giám.
"Vâng, nô tài cáo lui." Thái giám lui xuống.
Sau khi thái giám rời khỏi, Lãnh Loan Loan lại ngồi lên đầu gối Dạ Thần.
"Cửu Nhi, nàng thật sự sẽ không rời khỏi hoàng cung sao?" Dạ Thần phất tay với
Thủy Dao cùng tuyết lang, trong phòng chỉ còn lại hắn và Lãnh Loan Loan. Tuy
nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, nhưng hắn vẫn lo lắng.
"Ta sẽ." Lãnh Loan Loan không chút do dự đáp.
Dạ Thần trong lòng trầm xuống, thật lâu sau, cười khổ. Quả nhiên, nàng không
phải người cam nguyện ở trong hoàng cung tịch mịch chờ người khác.
Không nghe được tiếng của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn lên. Thấy vẻ
mặt hắn mất mát, không cần đoán, nàng cũng biết nam nhân này lại suy nghĩ
chuyện gì. Tuy biết hắn luyến tiếc mình nhưng nàng cần làm cho hắn hiểu được ý
của nàng mà không cần suy đoán lung tung.
"Ta sẽ rời khỏi hoàng cung, nhưng sẽ mang ngươi đi." Lãnh Loan Loan tựa vào Dạ
Thần, cảm giác được hắn hơi run, mím môi cười trộm.
"Là ý gì?" Dạ Thần nâng đầu nàng, nóng lòng hỏi.
"Ngốc." Lãnh Loan Loan vươn tay vỗ đầu hắn. "Ngươi không phải là xem nhiều tấu
chương nên ngốc rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi không thể ra cung sao?" Hiện tại bọn
họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ai dám quản bọn họ. Ta muốn xuất cung thì xuất
cung, muốn hồi cung thì hồi cung, tự do thoải mái.