Tử Nguyệt Chân Nhân


Người đăng: lordshiro

Sau khi leo lên bờ, Đường Tiêu thay một bộ quần áo luyện công sạch sẽ, lại bắt
đầu đẩy tạ. Hắn lúc thì nằm trên mặt đất hướng lên trên, khi thì khom người
làm động tác nhạn phi, khi thì cầm hai cái tạ đá ngồi xổm sâu xuống cho đến
khi Thiên Địa Nguyên Khí vừa mới hấp thu toàn bộ tiêu hao hết, những cơ bắp
tất cả đều nhức buốt vô cùng thì mới dừng lại.
Không dừng thì cũng phải dừng. Giờ cơm tối đã đến rồi.
Cơm tối Hầu phủ cũng không cần ăn ở nơi khác. Bữa tiệc bày ngay trong nhà ăn
của Di Hồng Viện. Đường Tiêu lúc trước ăn cơm cũng hay gọi mười ả nha đầu ăn
chung. Hơn nữa tỷ muội gọi nhau loạn cả lên. Nhưng hôm nay Manh Ngọc phát hiện
Đường Tiêu có chút khác thường nên không dám cho bọn nha đầu ngồi vào vị trí.
Tất cả mọi người đều đứng hai bên bàn ăn nhìn Đường Tiêu ăn cơm.
Đương nhiên, đây là quy cũ của gia đình phú quý. Trước khi chủ nhân ăn cơm
xong thì nha hoàn không được động đũa. Chỉ là lúc trước vị thiếu gia kia không
tuân thủ theo quy định này mà thôi.
Đường Tiêu luyện tập từ trưa, đã sớm cần được bổ sung năng lượng. Trước mặt là
hơn hai mươi món ăn bao gồm thịt và rau xanh, hắn chỉ tốn chưa đến mười phút
thì đã ăn hết sạch. Manh Ngọc tổng cộng đã bới cho hắn tám chén cơm.
Mười ả nha hoàn nhìn ngây cả người. Trước kia hơn mười người cũng không ăn hết
một bàn đồ ăn lớn như vậy. Còn có hơn tám chén cơm nữa chứ. Thiếu gia trước
kia ăn được một chén đã là giỏi lắm rồi. Nhưng thiếu gia hôm nay làm sao vậy
ta?
- Các người sao không ăn cơm đi?
Đường Tiêu buông chén cơm không, liếc nhìn xung quanh. Trên bàn hiện tại chỉ
còn có hơn hai mươi cái đĩa không.
- Thiếu gia đã ăn hết sạch, chúng ta còn cái gì để ăn nữa.
Một tiểu nha đầu bình thường rất được Đường Tiêu sủng ái nhẹ nhàng nói một
câu.
Đường Tiêu ngây cả người. Chẳng lẽ đây là đồ ăn cho tất cả mọi người sao? Hắn
vẫn cho rằng chỉ chuẩn bị cho một mình hắn.
Kiếp trước, trong đợt huấn luyện ma quỷ, tuy tổ chức sát thủ cực kỳ nghiêm
khắc, nhưng cơm đều đủ lượng cung ứng, nhưng không quá chú ý đến khẩu vị.
Đương nhiên, loại ăn tạp này cũng là huấn luyện khả năng sinh tồn hoang dã cho
các sát thủ tương lai.
Bởi vì tiêu hao năng lượng quá lớn, cho nên tổ chức sát thủ cuối cùng cũng
huấn luyện ra được những sát thủ đẳng cấp đều có cái dạ dày khổng lồ. Mặc dù
không tàn khốc như huấn luyện ma quỷ kiếp trước, nhưng luyện tập bây giờ cũng
không thua gì. Cho nên ăn nhiều một chút cũng không có gì lạ.
- Tiểu Ngọc, em qua bếp bảo mang thêm một bàn cho mọi người.
Đường Tiêu đứng dậy, chắp tay sau lưng rời khỏi nhà ăn.
- Thiếu gia hôm nay làm sao vậy?
Một đám nha hoàn trong nhà ăn lại liên tục nghị luận.
Sau bữa cơm chiều không lâu, bầu trời đã bắt đầu tối đen lại. Nhưng Đường Tiêu
vẫn tiếp tục tập luyện. Hắn thậm chí còn bảo Manh Ngọc giúp hắn tìm bao cát
cột vào đùi, tiến hành việc chạy vòng vèo trong sân. Đường Tiêu cẩn thận nhớ
lại phương pháp huấn luyện kiếp trước, nhớ lại bản đồ giải phẫu cơ thể người,
cố gắng trong khi tập luyện không bỏ sót trên thân thể dù là một khối cơ bắp
nhỏ nhất.
Mục Thương cho đến khi Đường Tiêu đi ngủ cũng còn chưa về nhà. Đường Tiêu
ngược lại cũng không lo lắng gì. Cả đời làm sát thủ, hắn nhìn người rất chuẩn.
Mục Thương không phải là loại bán đứng hắn và Hầu phủ. Rất có thể y muốn đem
thi thể xử lỷ ổn thỏa một chút cho nên mới về trễ như vậy.
Bởi vì Mục Thương vẫn chưa về, nên Đường Tiêu hôm nay cũng vô dụng trong việc
dùng đan dược trợ giúp hắn tập luyện. Hắn sợ uống nhầm thuốc.
Mặt khác, hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện, cũng không thể quá mức liều
lĩnh.
Buổi tối khi đi ngủ, Đường Tiêu mới biết được Manh Ngọc là nha hoàn có thể ngủ
chung phòng với thiếu gia. Để chiếu cố thiếu gia vào ban đêm, nàng nằm ngủ
trên một cái giường nhỏ khác.
Đường Tiêu cau mày, nghĩ cách sau này đuổi Manh Ngọc ra khỏi phòng mình.
Nữ sắc là tối kỵ trong luyện võ. Thân thể này mới mười lăm tuổi, tuyệt đối
không dễ dàng tiêu hao thiên tinh nguyên khí cho việc này.
Cổng phía bắc bên ngoài kinh thành.
Đồn Thiên Cơ, vách đá Thất Tinh Sơn.
Một vị tiên phong đạo cốt áo bào tím bồng bềnh, chắp tay sau lưng, đứng trên
vách đá dựng đứng, hai mắt như đuốc nhìn ra khoảng không mênh mông trước mặt
khoảng chừng ba canh giờ, lúc này mới trở về bàn đá có một vị trẻ tuổi mặc áo
trắng ngồi sẵn, cúi đầu ném hơn mười cục đá sáng như ngôi sao lên trên bàn đá
xanh.
- Sư tổ, có hiện tượng kỳ lạ?
Người trẻ tuổi không nhịn nổi mở miệng hỏi một câu.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng tên Vương Lâm, là Hầu gia trẻ tuổi nhất của Đại
Minh Hướng. Đại Minh Hướng đã hướng hoàng đế Chu Hỉ thân phong Định Dung Hầu.
Y đồng thời cũng là truyền nhân của Thiên Cơ Tông.
- Chà, sao Bắc Đẩu Tinh rốt cuộc hôm nay đã hiện thân. Sao Bắc Đẩu Địa Sát
Nhị Tinh tương trùng, vận số của triều đại sắp hết. Tương lai có hy vọng phục
quốc. Nhưng sao Bắc Đẩu Tinh vừa xuất hiện đã hừng hực khí thế, nhưng Địa Sát
Tinh thì lại nguyên khí nhạt đi.
Tử Nguyệt Chân Nhân hai mắt một lần nữa nhìn về phía bầu trời đêm, vẻ mặt
nghiêm nghị. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Sư tổ, sao Bắc Đẩu Tinh hiện thân, có muốn đệ tử dò ra quý tộc vương hầu
nào lại có thêm con cháu không?
Định Dung Hầu hướng Tử Nguyệt Chân Nhân hỏi một câu.
- Không cần!
Tử Nguyệt Chân Nhân lắc đầu. Ông ta tiếp tục khuấy động cục đá ngôi sao trên
bàn đá xanh, tiến hành suy diễn. Một lát sau, Tử Nguyệt Chân Nhân sắc mặt đại
biến, cục đá ngôi sao trong tay ông cũng rơi xuống mặt đất.
- Sư tổ, có đại sự gì sắp xảy ra sao?
Tử Nguyệt Chân Nhân im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Tương lai trong vòng nửa năm, có lẽ là ba tháng, trong hoàng cung sẽ có
Huyết Quang tai ương. Sao Bắc Đẩu Tinh tao ngộ sinh ra kiếp số vận mệnh mới.
Tang thương sẽ không sai.
- Có cần trình báo cho Hoàng Thượng không?
Định Dung Hầu kinh hãi, vội vàng hỏi một câu.
- Không cần, trước khi thời gian chính xác diễn ra, ta sẽ đích thân đi thăm
dò một chuyến.
Tử Nguyệt Chân Nhân nhìn về phía kinh thành, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
- Đúng rồi, sư tổ, người nói trong hoàng cung có Huyết Quang tai ương. Sao
Bắc Đẩu Tinh Tướng tao ngộ sinh ra kiếp số vận mệnh mới, có phải là muốn chỉ
sao Bắc Đẩu Tinh tối nay sẽ sinh ra trong hoàng cung?
Định Dung Hầu chợt nhớ đến việc gì, vội vàng hỏi.
- Thiên cơ bất khả lộ!
Tử Nguyệt Chân Nhân nhắm hai mắt lại, hất ống tay áo lên, chắp hai tay sau
lưng, đứng bên cạnh vách đá Thất Tinh Nhai.


Sát Vương - Chương #17