Chương 504: Hủy nhà Càn gia các ngươi!



Gia tộc như vậy làm tất cả mọi chuyện, nhiều năm tích lũy có rất nhiều bí mật người ta không biết. Không chừng đối thủ đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sắp đụng độ cũng tăng mạnh thực lực.






- Ta có hỏi thăm đối thủ Càn Vô Thanh của ngươi từ sau khi bị ngươi đánh bại đã mất tích.



Bàn Hoành Cơ chậm rãi đi ra ngoài Cổ Hoang Sa Hải, nói:



- Theo tình báo phân tích thì chắc Càn Vô Thanh cũng đi vào Cổ Hoang Sa Hải, cùng đi còn có phụ thân của hắn, Càn Thần Vũ.



Càn Thần Vũ?



Càn Kình lắc đầu ra vẻ không nghe nói đến người này. Trong Chiến Sĩ huyết mạch có chữ thần cùng thế hệ với phụ thân Càn Kình nên là Càn Thần Phong, chưa đến bốn mươi tuổi đã thức tỉnh thiên cực.



- Chưa nghe qua?



Bàn Hoành Cơ gõ màng tang, nói:



- Chỗ ta có tư liệu của hắn. Thế hệ Chiến Sĩ huyết mạch của Càn gia đời thứ nhất chữ đệm là chiến, đời thứ hai là thần, đời thứ ba là vô. Trong số người có chữ lót thần thì xuất sắc nhất là Càn Thần Phong, Càn Thần Sương, Càn Thần Lăng, được gọi là tam kiệt đời thứ hai của Càn gia. Càn Thần Vũ là đệ đệ ruột của Càn Thần Phong, từ thức tỉnh tam giai khổ tu đến Tru Ma cửu chiến.



Càn Kình nhẹ gật đầu. Dưới tình huống bình thường, nếu như không thức tỉnh tứ giai thì thành tựu cao nhất trong đời chỉ có thể là Tru Ma cửu chiến.



- Tuy mấy năm nay không thể đột phá nhưng Càn Thần Vũ không ở không.



Bàn Hoành Cơ ngước mắt nhìn Càn Kình, nói:



- Ngươi biết cái gì là đấu ấn không?



- Biết.



Càn Kình đi tới trước, nói:



- Thứ tự xếp đấu kỹ hoàn mỹ khắc trong đấu tâm chính là đấu ấn.



- Đúng vậy. Theo tình báo thì tiểu tử Càn Thần Vũ che chở cho con còn hơn cái gì luyện ra ba mươi hai đấu ấn, nhưng không biết những đấu kỹ này có luyện đến trình độ đỉnh rồi mới cô đọng đấu ấn không?



Bàn Hoành Cơ lắc đầu, nói:



- Mặc kệ như thế nào, có thể cô đọng ba mươi mấy cái đấu ấn, nếu Càn Thần Vũ đột phá sinh thành đấu hồn thì cũng là cường giả. Tiếc quá là tiếc, tiểu tử này chỉ thức tỉnh tam giai, đời này không có hy vọng.



- Cổ Hoang Sa Hải?



Càn Kình ngửa đầu nhìn trời, nói:



- Càn Chiến Huyền lấy gì mà tự tin như vậy?



- Càn Chiến Huyền?



Bàn Hoành Cơ mỉm cười nói:



- Càn Kình, ta nói thật với ngươi, cuộc quyết đấu mà ngươi vô cùng chú trọng không đáng lọt vào mắt Càn Chiến Huyền. Rất có thể hắn đã quên cuộc quyết đấu, cần trợ thủ bên cạnh nhắc mới nhớ đến chuyện này.



Càn Kình nhìn chằm chằm dưới đất. Đây chính là chênh lệch giữa thực lực, thế lực, cảnh giới, tính cách kiêu ngạo đời đời các gia tộc huyết mạch. Thực lực hiện tại của Càn Chiến Huyền như thế nào? Càn gia tích lũy bao nhiêu năm qua dù chỉ lấy ra một chút xíu...



- Cũng không phải tiểu tử tạp chủng Càn Kình có thể bằng được!



Trong Cổ Hoang Sa Hải, một nam nhân trung niên râu quai non, vạm vỡ cao gần hai thước vỗ mạnh vào vai Càn Vô Thanh.



- Nhi tử, ngươi không uổng là nhi tử của ta! Trong thời gian ngắn ngủi tăng thực lực lớn như vậy, tốt, rất tốt! Lần này nhất định có thể làm thịt thằng con hoang Càn Kình!



- Đúng vậy, phụ thân.



Gò má Càn Vô Thanh có một vết sẹo mới chạy thẳng đến khóe môi. Ngày xưa khuôn mặt đẹp trai bây giờ trông đặc biệt khủng bố, đôi mắt kiêu ngạo lóe tia hung dữ như sói:



- Ta không chỉ đánh bại hắn mà còn quyết giết hắn, nhất định!



Càn Thần Vũ nhìn nhi tử dùng sát khí, lệ khí tẩy đi khí chất kiêu ngạo, xa hoa, bốc đồng, vừa lòng liên tục gật đầu. Lần trước bị thua hóa ra tốt cho Càn Vô Thanh, vì chiến thắng, vì lực lượng liều đấu với ma thú để lại vết sẹo này sẽ là tài sản cả đời cho Càn Vô Thanh.



- Phụ thân, đi.



Càn Vô Thanh quay người nhìn hướng Càn gia bên ngoài Cổ Hoang Sa Hải.



- Nên trở về. Ta không chỉ muốn giết Càn Kình mà tương lai ta sẽ đánh bại Càn Vô Song, thức tỉnh chung cực. Ta mới là người mạnh nhất Càn gia, bởi vì...



Mắt Càn Vô Thanh như sói phát ra niềm kiêu hãnh bẩm sinh:



- Ta, đã thấy sinh tử thật sự.



Càn Vô Thanh bản năng giơ tay sờ vết sẹo trên mặt. Khi đó nếu vuốt của ma thú nhanh hơn một chút thì chính Càn Vô Thanh phải chết.



- Tốt lắm, đây mới là nhi tử của Càn Thần Vũ ta!



Càn Thần Vũ vừa lòng nhìn bóng lưng Càn Vô Thanh. Nhi tử của gã chắc chắn sẽ có tiền đồ càng huy hoàng, chắc chắn!



Càn thành không có tường thành vẫn sừng sững tại Càn châu. Nơi này luôn là ngựa xe như nước, khách thương khắp nơi từ xa vận chuyển hàng hóa đến đây, rồi lại chuyển đặc sản Càn thành đến thành thị khác. Tất cả dường như không khác gì ngày hôm qua, hôm trước, thậm chí là năm ngoái.



Chỉ có những gian hàng gần Càn gia mới phát hiện Càn thành hôm nay hơi khác với hôm qua, ít nhất Càn gia tại Càn thành hơi khác biệt.



Trước cửa Càn gia luôn tĩnh lặng có mấy thanh niên Càn gia dùng vôi trắng vẽ một vòng tròn năm mươi thước trông như lôi đài.



Hai tháng trước, ngay cửa nhà, Càn Vô Thanh bị người bóp cổ sau khi biến mất hai tháng một lần nữa xuất hiện trước cửa Càn gia. Vết sẹo khủng bố trên mặt Càn Vô Thanh đặc biệt hấp dẫn ánh mắt.



Đây là... Sắp quyết đấu?



Người ở gần xung quanh hỏi thăm chuyện bỗng nhớ đến lời gia chủ của Càn gia, Càn Chiến Huyền từng nói vào hai tháng trước.



- Sau hai tháng các ngươi lại đến đây, để các ngươi biết sự cường đại của Chiến Sĩ huyết mạch Càn gia, khi đó đừng nói là ta khi dễ các ngươi, không cần Càn vô Song ra tay, là Càn Vô Thanh đánh với các ngươi.



Thì ra thời gian hai tháng đã đến? Dân chúng xung quanh về nhà, leo lên tầng hai mở cửa sổ nhìn ra xa, muốn tìm thanh niên bị ra lệnh đến ứng chiến.



Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!



Tiếng móng ngựa đạp đất trong trẻo vang lên, trên đường xuất hiện bảy con chiến mã. Dân chúng mắt sắc lập tức nhận ra khuôn mặt Càn Kình, chính là thanh niên này hai tháng trước dẫn người đến trước cửa Càn gia làm loạn. Vốn tưởng hắn kiên cường dám đụng độ với Càn gia thì liều đến cuối cùng, giờ không dám đến.



Mấy người dân nhìn Càn Kình, thở dài lắc đầu. Càn gia có dễ đắc tội không? Đây là một trong ba gia tộc cột trụ lớn của Chân Sách hoàng triều, nhiều năm qua ra bao nhiêu cường giả?



Tiếng móng chiến mã đạp đất phát ra thanh âm không khác gì tiếng móng ngựa bình thường trong tai người dân, nhưng Càn Thần Vũ quanh năm sinh hoạt trong quân lữ liền nhận ra khác biệt. Càn Thần Vũ vội ngẩng đầu nhìn phía cuối đường.



Sáu, bảy chiến mã thần tuấn chậm rãi đi trên đường. Cặp chân mày rậm trên khuôn mặt chữ điền của Càn Thần Vũ nhướng cao, gã chớp chớp mắt tưởng rằng mình nhìn lầm. Trong sáu người có một người cực kỳ quen mắt.



Gia chủ của Bàn gia, Bàn Hoành Cơ! Càn Thần Vũ nghĩ rằng gã đã hoa mắt, gia chủ của Bàn gia cao cao tại thượng, Bàn Hoành Cơ cười nói thân thiết với Chiến Sĩ trẻ tuổi bên cạnh, Chiến Sĩ trẻ tuổi đó chính là Càn Kình, cái tên xuất hiện dưới ngòi bút của nhi tử Càn Thần Vũ, Càn Vô Thanh!



- Không thể nào!



Càn Thần Vũ không cần nhíu mày, hai hàng chân mày rậm đã dính chặt vào nhau, giống dúm lông đen dính vào nhau.


Sất Trá Phong Vân - Chương #506