Chương 424: Biến không thể thành có thể



Một mũi tên... hai mũi tên... ba mũi tên... năm mũi tên... Chín mũi tên...



Thực lực tăng vọt, Liên Châu Tiễn Thần Xạ cũng tăng trưởng theo. Càn Kình một hơi bắn hết chín kình tiễn trong bình tên.



Nhanh!



Một con mắt duy nhất của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trợn to, cực kỳ kinh ngạc nhìn chín mũi tên bay nhanh, nếu nàng hạ thấp một chút chắc chắn sẽ bị bắn chết.



- Sao người này lợi hại quá vậy?



Tim Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đập nhanh vì sợ. Trên đời này chỉ có Xạ Thủ Thiên Ma Nhãn của ma tộc mới ngang ngửa với Càn Kình! Không lẽ Càn Kình là Chiến Sĩ huyết mạch Thần Xạ Nghệ Vũ thế gia của Chân Sách hoàng triều? Nếu hôm đó hắn bắn ta như vậy thì ta đã chết rồi.



Tại sao không bắn ta? A, đúng rồi. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nuốt nước bọt, bởi vì hôm đó Càn Kình bị gãy xương! Nhưng sao xương tay của Càn Kình mau lành đến vậy? Ta mang theo dược tề thượng đẳng của ma tộc mà bây giờ mới lành được bảy, tám phần.



Suy nghĩ nhanh như chớp lóe qua não Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Tên của Càn Kình nhanh như sao xẹt, chín kình tiễn chớp mắt bay tới trước mặt Sa Khâu vương.



Biến dị xảy ra. Không biết khí quan nào trong người Sa Khâu vương phát ra tiếng rít chói tai, thân thể to lớn nhanh chóng lặn xuống bãi cát.



Mũi tên đến quá đột nhiên, ma thú có trực giác nguy hiểm mạnh hơn nhân loại, nhưng mãi khi Càn Kình ra tay Sa Khâu vương mới nhận ra nguy hiểm.



Phập!



Sa Khâu vương trúng tên phát ra tiếng hét. Mấy con Sa Khâu khác đổi hướng tiến lên, cùng nhào hướng Càn Kình.



Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!



Liên tục tám mũi tên đều trúng đích.



Tên cắm vào người Sa Khâu vương như mũi khoan, không ngừng chui sâu vào trong.



Máu màu lam từ chín vị trí khác nhau phun ra, Càn Kình nhìn rất là đau lòng. Đó toàn là một trong những tài liệu chủ yếu chế tạo dược tề cuồng hóa, phun ra quá uổng phí. Ài, uổng quá là uổng.



- Gri gri gri gri...



Thân thể Sa Khâu vương vặn vẹo dữ dội trong cát đá, chín mũi tên xuyên qua thân thể nó bay ra ngoài, trong đó một mũi tên ghim cục dá màu vàng đất to cỡ nắm tay.



Ma hạch, điểm yếu duy nhất của Sa Khâu vương chính là ma hạch! Khác với ma thú khác, ma hạch của 63x có thể di chuyển, biến đổi theo thời gian. Lúc gặp công kích Sa Khâu vương dựa theo năng lực khống chế ma hạch chạy trốn, tránh bị công kích vào chỗ hiểm.



Năng lực đặc biệt bất tử gần như vô địch khiến Sa Khâu vương trở thành một trong các ma thú trung đẳng khó gặm nhất, nếu thêm vào ma pháp phòng ngự thì càng rắc rối.



Nhưng hôm nay, mũi tên của Càn Kình quá nhanh, mau đến nỗi Sa Khâu vương không kịp phóng ra ma pháp mà chỉ kịp di chuyển ma hạch.



- Không thể nào!



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trợn to độc nhãn, kinh kêu:



- Sao chín mũi tên của hắn có thể bắn trúng điểm yếu ma hạch của Sa Khâu vương? Sao hắn làm được?



- Không thể nào... không thể nào... không thể nào...



Lạp Pháp Nhĩ lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ có ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức mới là khắc tinh của loại ma thú Sa Khâu vương, dựa theo sóng âm dao động truyền về tìm ra vị trí có lẽ tồn tại ma hạch nhưng không thể trong một lúc tự tin trăm phần trăm chính xác.



Sa Khâu vương phòng ngự thiên nhiên, trong người lợi dụng ma pháp mô phỏng mấy ma hạch giả để mê hoặc kẻ địch.



Nhưng hôm nay, mọi thứ đã vô dụng, chín mũi tên của Càn Kình bắn trúng ma hạch mà Lạp Pháp Nhĩ không bảo đảm sẽ tìm được.



Sa Khâu vương hét to mấy tiếng, nặng nề đập xuống đất, máu màu lam phun trào như vòi nước bể, chớp mắt thân thể dài mười thước thu nhỏ còn cỡ tám thước.



- Xui.



Càn Kình thu cường cung xoay người chạy như điên, ngoái đầu lại tiếc nuối nhìn Sa Khâu vương nhanh chóng rút nhỏ. Trước kia trong Tây sơn Càn Kình thấy Sa Khâu rất nhiều lần, xem như là đối thủ cũ. Sau khi giết Sa Khâu thì người nó sẽ mau chóng rút nhỏ chỉ còn cỡ ngón tay.



- Sao có thể như vậy?



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn tay Càn Kình cầm cung và tên nhưng xoay người bỏ chạy.



- Chắc chắn là hắn may mắn! Nếu hắn thật sự tìm thấy điểm yếu của Sa Khâu vương thì sẽ biết ngay ma hạch của Sa Khâu ở đâu. Hắn giết Sa Khâu vương rồi sao không giết Sa Khâu đi?



Cuồng phong đưa lời nói của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từ trên trời giáng xuống. Càn Kình chạy đường cong trên bãi cát, vòng qua vị trí xác Sa Khâu vương, thỉnh thoảng ngửa đầu cười lạnh. Công chúa ma tộc này có nhiều kiến thức nhưng chắc ít thực chiến.



Ma hạch của Sa Khâu vương biến đổi làm người ta khó tìm ra vị trí nhưng biến đổi là dựa theo thời gian, có quy luật. Càn Kình nhiều lần chiến đấu, biết sau khi Sa Khâu vương bị thương, đau đớn thì bản năng di chuyển ma hạch đến đâu nên có thể một mũi tên ghim trúng.



Đám Sa Khâu lại khác, chúng nó không thể di chuyển ma hạch nhưng mỗi con Sa Khâu lại có vị trí ma hạch khác nhau. Nói khó tìm ra điểm yếu phải là Sa Khâu mới đúng.



Có ma hạch ở trong miệng, có ma hạch ở trong cục u, hay có khi là cái đùi.



- Không được, không thể để hắn cướp ma hạch!



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đạp Lạp Pháp Nhĩ, quát to:



- Đáp xuống, cướp ma hạch trước hắn!



- Tuân lệnh! Công chúa!



Lạp Pháp Nhĩ bỗng nhiên nhanh chóng sà xuống. Mắt trái Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lấp lánh ánh sáng sao sáu cánh, ngọn lửa đen từ trên trời giáng xuống bắn vào con đường trước mặt Càn Kình.



Hủy Diệt Ma Nhãn!



Càn Kình vặn vẹo miễn cưỡng né sang bên. Con mắt kỳ dị phát ra ngọn lửa có thể làm đấu binh cửu giai biến lồi lỗm, dù là Phong Vân Kim Thân cương thân cảnh bị đả kích cũng không chịu nổi.



Ma nhãn đáng sợ! Càn Kình nhìn những hạt cát cạnh mình vốn có màu vàng kim giờ bị lửa Hủy Diệt Ma Nhãn đốt trở thành tinh thể trắng. Gió nhẹ thổi, những tinh thể biến thành bột phấn nhỏ li ti.



Càn Kình khựng lại, đám Sa Khâu sau lưng hắn xông lên. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy vui mừng nhìn ma hạch của ma thú trung đẳng màu vàng đất nằm dưới cát, lần này đã thắng được một ván, trước khi giết tên kia cướp chiến lợi phẩm của hắn đã.



- Cướp đồ của ta?



Hạt cát dưới chân Càn Kình chấn động hóa thành từng đóa sen màu vàng kim, Nộ Liên đấu kỹ hoàn toàn bùng nổ. Cổ tay xoay bắt lấy năm, sáu mũi tên từ đấu giới, Càn Kình không thèm nhìn một hơi đặt trên dây cung.



Vù vù vù vù vù!



Dây cung chấn động, sáu mũi tên nhọn xé gió bay đi, di chuyển nhanh trên không trung. Có mũi tên bay thẳng, có bay đường cong, có mũi tên bay hướng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.



- Nguy rồi, lên mau!



Da đầu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mát lạnh, đó là cảm giác bị Cung Tiễn Thủ tỏa định. Lạp Pháp Nhĩ dưới chân Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đập cánh nhảy lên cao nhưng vẫn chậm nửa bước, gót chân bị tên rạch rách da.



- Nguy hiểm quá.



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ở trên không trung vỗ ngực, bỗng cảm giác thân thể Lạp Pháp Nhĩ lắc lư.



- Muốn đi?



Càn Kình không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng cười:



- Cướp đồ của ta? Ngươi cho rằng đây là mũi tên bình thường sao?



Là Dược sư chẳng những cần tạo ra dược tề cứu mạng người mà còn phải biết chế độc dược.


Sất Trá Phong Vân - Chương #426