Chương 380: Quỳ (thượng)!



Trừ phi là ác Chiến Sĩ, tà pháp sư bị điên mới chạy đến lãnh địa của Càn gia đấu ma song tu giương oai tìm cái chết.



Càn Kình cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường cái Càn thành, quan sát tình hình xung quanh. Mới mấy năm ngắn ngủi mà chỗ này mở rộng nhiều hơn lúc hắn rời đi.



Bình yên, phồn vinh, dù là ma tộc hay Man tộc, nhân tộc thì đó là cuộc sống mà người thường hy vọng nhất.



Khi một tòa thành thị có thể cung cấp bình yên, phồn vinh thì xác suất phạm tội rất thấp. Tương đối thì chỉ cần không trêu vào gia tộc, mọi người hành xử công bình sẽ dễ dàng hấp dẫn người đến sống.



Tại Càn thành, chỉ cần ngươi không trêu vào Càn gia, không xâm phạm ích lợi của Càn gia, khi Càn gia iên quan đến nghề jthì chủ động nhường một phần lợi cho Càn gia, vậy mọi thứ tại đây có vẻ rất công bình.



Càn Kình đi trên tuyến đường chính, phát hiện mấy năm ngắn ngủi theo góc độ đứng khác nhau thì cách nghĩ cũng khác đi.



Trước kia Càn Kình là đệ tử của Càn gia, cứ cảm thấy tòa thành này vì có Càn gia nên mới phồn vinh như vậy. Khi Càn gia làm chuyện bất công với thế lực khác là đương nhiên.



Bây giờ Càn Kình lại đi trên đường Càn thành, nhẹ lắc đầu. Càn thành là một trong những nơi bất công nhất. Tại sao người ta vất vả cực khổ mở ra đường làm ăn, hoặc là khám phá ra đồ dùng mới phải cùng chia với Càn gia?



Tại sao nhiều nghề bị Càn gia hoàn toàn chiếm giữ, không cho người ta một chút cơ hội?



Càn gia bảo hộ nguyên Càn thành? Dân chúng trong Càn thành cũng dùng lao động cung dưỡng Càn gia.



Công bình? Càn gia bất công với người trong nhà thì làm sao công bình với người ngoài? Bởi vì không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, vất vả một đời cho đến chết cũng không được vào mộ tổ tông Càn thị.



Ngay cả gia phả, người không thức tỉnh lực lượng huyết mạch thì sau khi chết sẽ bị xóa tên khỏi gia phả, chỉ để hai chữ chi mạch, bên dưới là tên người sống.



Đệ tử Càn gia không thức tỉnh lực lượng huyết mạch sau khi chết không được vào gia phả, không thể vào từ đường, càng không được vào tông mộ!



Càng đừng nói vào anh linh đường của Càn gia. Ở đó chỉ cung phụng người có cống hiến lớn cho Càn gia. Năm xưa Càn Hoàng sáng tạo ra hệ thống buôn bán khổng lồ của Càn gia khiến Càn gia có tài sản lớn như hiện giờ cũng không có tư cách vào anh linh đường, không có tư cách để lại tên trên gia phả, lý do chỉ vì gã không thức tỉnh lực lượng huyết mạch.



Muốn tìm cái tên của vị sáng tạo ra địa vị đại tộc thương nghiệp hiện nay của Càn gia thì chỉ có thể tìm trong bút ký của Càn Hoành Phong, Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương mạnh nhất cùng thời đại, mới biết Càn gia từng có thành viên xuất sắc như vậy.



Người đến người đi đông đúc, Càn Kình không thể giục ngựa chạy nhanh. Càn Kình đi từ từ hướng trung tâm Càn thành, cửa hàng, đường quen thuộc dần hiện ra trước mắt.



Trở lại! Rốt cuộc trở lại!



Đôi tay Càn Kình bất giác siết chặt dây cương, nhìn hướng xa hơn, thấy dinh thự to lớn như một tòa thành bảo.



Bá chu Càn thành, Càn gia!



Tại đây, mệnh lệnh của Càn gia còn có hiệu quả hơn thánh chỉ của hoàng đế. Nguyên quân đội Càn châu, tất cả quân quan, tướng lĩnh gần như đến từ Càn gia, dù không phải Càn gia thì bọn họ đều là các phụ tá Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương.



Càn Kình tới gần Càn gia từng chút một.



Càn Kình như nghe thấy tim mình đập nhanh vì hưng phấn, hồi hộp.



Đoạn Phong Bất Nhị nhìn dinh thự to lớn, bá khí, gã nhíu mày. Kiến trúc này rất oai, chỉ là một nơi cư ngụ đã toát ra áp lực làm người ta bản năng muốn quỳ lạy.



Gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương. Càn gia, một trong ba gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch chung cực Chân Sách hoàng triều trong tin đồn, Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác bả vai bỗng có mấy trăm cân gạo đè nặng, rất nặng.



Càn Kình nhìn dinh thự to lớn, rất muốn ngửa đầu hú dài, hét to: Ta, Càn Kình, trở về rồi!



Chiến mã từ từ đi một canh giờ vẫn chưa đến trước cửa Càn gia, dinh thự biến càng khổng lồ trước mắt mọi người.



Ục ục ục!



Càn Kình nghe từ bụng mình và các đồng bạn phát ra tiếng đói khát, nhìn xung quanh thấy có một quán mì.



Càn Kình nhảy xuống chiến mã, nói:



- Ăn cơm trước, ăn no rồi đi, ước chừng phải cưỡi ngựa thêm nửa canh giờ.



Đoạn Phong Bất Nhị nhìn dinh thự to lớn, cảm thán rằng:



- Không uổng là một trong gia tộc trụ cột Chân Sách hoàng triều, khí thế phô trương kiểu này chỉ hoàng tộc mới so sánh nổi.



- Hoàng tộc?



Một tiểu nhị quán mì vai giắt khăn lông trắng, bưng khay có bốn bát nước trong phát ra tiếng cười nhạt kiêu ngạo:



- Vị khách nhân này, người chưa đi qua Thần Đô Thánh Thành đúng không?



Đoạn Phong Bất Nhị nhận lấy khay đồ ăn, gật đầu, nói:



- Sao ngươi biết?



- Tất nhiên ta biết.



Tiểu nhị đưa bát khác cho Phần Đồ Cuồng Ca dáng vẻ giàu hơn, dùng ánh mắt hen gợi, kinh ngạc nhìn Thiết Khắc. Dù mỗi ngày tiểu nhị tiếp đãi nhiều vị khách nhưng lần đầu tiên thấy nam nhân đẹp trai như vậy.



Tiểu nhị kiêu ngạo ngẩng đầu lên:



- Hoàng cung của hoàng tộc cũng không bằng Càn gia chúng ta...



Tiểu nhị liếc thấy Càn Kình thì ngẩn ngơ, mắt lóe tia nghi ngờ khó tin:



- Ngươi... Ngươi...



- Càn Lực?



Càn Kình ngửa đầu nhìn tiểu nhị gọi tên mình, nhận ra là đệ tử Càn thị xuất thân từ Càn gia giống hắn, là đứa trẻ từng chảy nước mũi theo sau lưng hắn, nhỏ hơn hắn một tuổi.



Càn Lực xuất hiện tại đây, ăn mặc như vậy? Loại tình huống này chỉ có một kết quả, sau một năm kia, trên nghi thức thức tỉnh, Càn Lực cũng không thành công nên bị gia tộc phát đến chỗ này làm tiểu nhị.



Càn Kình khẽ thở dài. Càn gia thật sự là nơi đáng sợ. Càn Lực rõ ràng đã thức tỉnh thất bại, sau này ở trong mắt đám chiến thân huyết mạch Càn gia thì không khác gì con kiến, bị người đá đánh vậy mà vẫn tự hào vì là Càn gia.



Càn Lực... Càn Kình lại thở ra. Phụ thân và gia gia của Càn Lực cũng thức tỉnh thất bại lực lượng huyết mạch, cả nhà chen chúc trong hai gian nhà đất thấp bé sống qua ngày.



Nhưng gia gia của Càn Lực, Càn Minh là thương nhân có đầu óc buôn bán, nếu không phải sinh tại Càn gia thì dù trên người Càn Minh không có một xu, tốn hai mươi năm vẫn có thể tạo ra tài sản không kém hơn La gia. Cả nhà bọn họ có thể sống vui vẻ, thoải mái.



Càn Minh kiếm tiền cho Càn gia không biết nhiều bao nhiêu, nhưng đổi lại là hai gian phòng đất.



Càn Kình không thể hiểu nổi Càn gia đối xử với ga đình Càn Lực như vậy mà sao đệ tử Càn thị nhỏ hơn hắn một tuổi khi nhắc đến Càn gia vẫn thấy tự hào? Càn gia không xem ngươi là người nhà mà ngươi vẫn thấy tự hào vì là thành viên của Càn gia?



- Càn... Càn Kình...



Đôi mắt đầy tự hào của Càn Lực chuyển sang kinh ngạc hỏi:



- Thật sự là ngươi? Càn Kình ca ca?



Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Càn Kình lại ngó Càn Lực:



- Các ngươi... quen nhau?



Càn Kình biểu tình trầm trọng gật đầu. Gặp mặt Càn Lực tại chỗ này không có gì đáng vui, điều này đại biểu con sên lúc trước theo sau mình bây giờ thất bại trong nghi thức thức tỉnh lực lượng huyết mạch.


Sất Trá Phong Vân - Chương #383