Chương 195: Không để ý tới pháp luật



Tuy rằng công tác hộ vệ thu nhập quả thật không tệ.



Mấy thành viên thương hội lúng túng cười gượng liên tục gật đầu, trong lòng thầm nói Càn Kình này còn cần ngươi tới giới thiệu sao? Người có thể đánh chết chiến sĩ Hàng Ma và chiến sĩ Huyết Mạch, tất nhiên là đặc biệt tốt!



- Thế nào? Mấy lão bản có hứng thú thuê học viên hệ chiến sĩ học viên ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan chúng ta làm hộ vệ sao?



Càn Kình không để cho mấy thành viên thương hội có mở miệng biện giải thích, giơ tay lên nắm chặt lại, gõ một cái vào ngực, làm ra bộ dạng chiến sĩ cảm ơn nói:



- Ta cám ơn các ngươi trước. Chuyện này ta sẽ nhớ. Các ngươi cứ nói chuyện tiếp.



Trong miệng thành viên thương hội giống như ăn phải hoàng liên. Càn Kình, người như thế lại sớm biểu đạt lời cảm ơn, hơn nữa còn nói sẽ nhớ chuyện này. Đó chính là nói những chiến sĩ cấp thấp của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan vốn sau khi ra trường chỉ có thể ra chiến trường ăn lương binh triều, sau khi hết binh dịch nếu như không chết, không cần tự mình cực khổ làm người thám hiểm hoặc tiến vào đoàn lính đánh thuê, có thể ở trong thương hội tìm được công việc hộ vệ kiếm một phần tiền lương không tồi.



Không nhận thu một phần học viên hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan sao? Mấy thành viên thương hội nhìn theo bóng lưng Càn Kình một chút, vô thức rụt cổ một cái. Người ta đã biểu thị lễ tiết cảm ơn cao nhất của chiến sĩ, lẽ nào cảm ơn suông? Ai dám để hắn cảm ơn suông? Đừng nói nể mặt mũi của Lôi Địch và Tát Bác Ni, chính riêng phần điên của hắn đã đủ rồi. Dưới tình huống đủ cường đại cũng không dám để hắn cảm ơn suông.



Đạt Khắc ngạc nhiên nhìn mấy thành viên thương hội:



- Hóa ra mấy lão bản thật sự muốn chiêu mộ học viên hệ chiến sĩ từ học viện chúng ta làm hộ vệ? Vậy tốt quá! Ta trở lại an bài chuyện nàên tâm bọn họ đều là những người rất có trách nhiệm.



Mấy thành viên thương hội chỉ có thể cười khổ gật đầu, về phần những lời khác bây giờ nói cũng chẳng ra gì.



Càn Kình đi vào trong đám người. Đám khách theo bản năng đều nhường đường cho hắn. Một nam nhân rất lùn, hai cánh tay tráng kiện xuất hiện ở trong tầm mắt. Đó chính là đại thúc ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm.



Ngày hôm nay Phất Lan Lâm mặc nghiêm trang, so với bộ dạng đầy mồ hôi hai năm trước, hình như đã hoàn toàn đổi thành một người khác. Mấy người bên cạnh vừa nhìn cũng biết là thương nhân có thân phận, đang vây quanh bắt chuyện với hắn.



- Đại thúc Phất Lan Lâm, đã lâu không gặp.



Càn Kình đi tới chào hỏi. Những thương nhân kia vừa nhìn thấy hắn, vội vàng tìm lý do tản ra hai bên.



- Càn Kình!



Trong ánh mắt Phất Lan Lâm lộ vẻ kinh ngạc, trên mặt không giấu được sự vui sướng, giang hai cánh tay nghênh đón, ôm hắn một cái thật chặt nói:



- Muốn hù chết ta sao? Hai năm qua, tiểu tử thúi này nhà ngươi đã đi đâu? Tất cả mọi người đều nói ngươi mất tích ở dãy núi Lạc Nhật. Ta mướn hơn mười đội người thám hiểm đi vào bên trong tìm ngươi, cũng không tìm được ngươi. Chỉ tìm được mấy...



Phất Lan Lâm giảm tiếng xuống, nói nhỏ ở bên tai Càn Kình:



- Thi thể rõ ràng bị Trảo Mã Đao giết chết.



Trong lòng Càn Kình có chút cảm động. Không ngờ lão nhân này lại thuê hơn mười đội thám hiểm đi tìm mình...



- Yên tâm.



Phất Lan Lâm vỗ vào sau lưng Càn Kình nhỏ giọng nói:



- Thi thể ta đều cho xử lý, không có người nào phát hiện.



Càn Kình nở nụ cười. Thời gian vừa rồi mình trầm tư cảm thán, vị đại thúc này lại cho rằng mình lo lắng chuyện giết người bị lộ, còn giúp mình dọn dẹp hậu sự.



- Chuyện hai năm qua, hôm nào tiện sẽ tâm sự với đại thúc sau.



Càn Kình hỏi:



- Hai năm qua, đại thúc buôn bán có tốt không?



- Tốt! Rất tốt.



Vẻ hưng phấn trong mắt Phất Lan Lâm dần dần biến thành đau thương:



- Đáng tiếc cho La tiểu mập, Khải gia trời đánh! Chuyện này ta sẽ không để yên như vậy!



Càn Kình ngạc nhiên nhìn Phất Lan Lâm. Tuy rằng hắn biết vị đại thúc này không lâu, nhưng hắn quen với La mập không phải ngày một ngày hai. Hình như hắn không nghe nói La mập có quen biết với vị đại thúc Phất Lan Lâm này.



Phất Lan Lâm phát hiện vẻ nghi hoặc trong mắt Càn Kình, vỗ gáy mấy lần nói:



- Quên không nói với ngươi. Sau khi ngươi mất tích không lâu, tiểu tử La Lâm muốn nhúng tay vào buôn bán vũ khí, cho nên đến tìm ta. Kết quả trò chuyện một hồi, chúng ta mới biết được chúng ta đều quen biết ngươi. Sau đó...



- Hắc hắc...



Phất Lan Lâm thở dài:



- Tiểu mập này có những suy nghĩ buôn bán thật sự rất lợi hại. Lúc đó ta dựa vào con dao làm bếp do ngươi lưu lại, chiếm ba phần buôn bán vũ khí của Lỗ Tạp Tư tại thành Áo Khắc Lan. Người này cũng không thể làm gì được người kia. Kết quả sau khi tiểu mập liên thủ hợp tác với ta, trong vòng hai tháng, đã khiến Lỗ Tạp Tư phải dọn nhà đi tới trung thân thành thị tỉnh Vĩnh Lưu, Vĩnh Lưu Thành.



Mấy thương nhân đứng cách Phất Lan Lâm không xa, thỉnh thoảng lấy ánh mắt len lén nhìn Phất Lan Lâm, thật giống như chó gấu gặp được bình mật. Rõ ràng có một đám ong mật để ý bình mật, nhưng cũng không chịu rời đi.



Phất Lan Lâm thấy đám thương nhân đứng cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng giới thiệu cho Càn Kình biết:



- Có thể ngươi còn không biết? Ngay ngày hôm trước, ta tới nơi này phúng viếng cho La tiểu mập, ngoại trừ nha đầu La Thanh Thanh và Chu Lễ Tư ra, không còn thấy một người sống nào!



Càn Kình cười cười không trả lời. Chuyện này hắn làm sao có thể không biết được? Xem ra đại thúc Phất Lan Lâm còn không biết kết cục của đám người Khải Lặc.



Đã đến giờ nâng quan tài. Tám hán tử thân thể cơ bắp rất cường tráng bắt đầu đi về phía quan tài, đồng loạt dùng sức nâng quan tài lên, sau đó đi về phía vị trí hạ tang. Mọi người trong sân dựa theo thân phận địa vị của từng người, tự giác xếp thành hàng dài đi theo phía sau quan tài.



Không thiếu người dân ở Áo Khắc Lan thấy đội ngũ đưa ma, phản ứng đầu tiên chính là Tát Bác Ni thành chủ đại nhân Áo Khắc Lan đã chết sao? Đây tuyệt đối là đội ngũ đưa ma có thế lực nhất trong lịch sử Áo Khắc Lan những năm gần đây!



Quan tài hạ táng. Thành chủ Tát Bác Ni Tư tự mình chủ trì nói lời chia buồn với La Lâm. Trong ánh mắt không ít người đều đặc biệt bi thương đau xót, chảy nước mắt. Càn Kình nhìn chỉ có thể tặc lưỡi khén ngợi. Nếu như không phải hiểu rõ gốc gác của La mập, hắn thật sự sẽ cho rằng những người này đều từng có quan hệ mật thiết với La Lâm.



Chuyện hạ táng La Lâm còn bận rộn tới tận sẩm tối. Sau khi mọi người thấy thành chủ Tát Bác Ni rời đi, mới tiến lên cáo biệt La Thanh Thanh. Chỉ là lần này thái độ của mọi người thận trọng hơn rất nhiều so với lúc mới tới tham gia lễ tang.



Sau khi đưa tiễn những người được thành chủ gọi tới, trong sân La gia chỉ còn lại vài người. Bầu không khí nào nhiệt trong La gia đã trở về yên tĩnh.



Cổ Nguyệt Gia Anh từ hậu viện đi ra. Song Nguyệt không rời người, được gài ở hai bên hông.


Sất Trá Phong Vân - Chương #197