Người đăng: thienthaoho01
"ngươi và ta tất nhiên không thù không oán, có trách chỉ trách ngươi đã có
quan hệ tới một người mà thiếu gia ta thích..."
Đó là câu nói cuối cùng "Thạch Thiên" nghe thấy trước khi chết. Giờ thì Thạch
Thiên đã hiểu, nguyên nhân tiền thân chết tám chín phần mười là vì hắn và Hồng
Liên Liên đã từng có một đoạn thời gian có liên quan tới nhau, Thạch Thiên
nhếch mép cười rồi ngẩng mặt nhìn lên trời lẩm bẩm.
"haha, hai ta thật có chút giống nhau ah, ta và ngươi cùng chết vì một lý do
ah, hảo, nếu đã như vậy ta sẽ giúp ngươi đem tiếp quản thật tốt khối thân thể
này, những ước nguyện ngươi chưa thực hiện được ta sẽ giúp ngươi đem thực hiện
toàn bộ, từ bây giờ tên ta sẽ là Thạch Thiên, còn có Diệp Lăng Vân các ngươi
cứ chờ đi, những nỗi hận cùng uất ức mà "hắn" từng phải chịu ta sẽ đem trả cho
các ngươi từng chút một.
Giọng nói thê lương vang vọng khắp phiến núi rừng này, sâu thẩm trong rừng
cùng phía trên núi bốn phía từng đợt từng đợt vẫn cứ vang vọng lại, tựa như là
đang cười nhạo Thạch Thiên hắn vậy, sau khi nói xong Thạch Thiên liền thở hắt
ra một hơi, cảm giác cơ thể như có nút thắt nào đó đã được tháo bỏ vậy.
Bỗng Thạch Thiên hắn giật mình như sực nhớ ra cái gì đó, hắn cúi xuống nhìn
ngực, nơi mà trước đó tiền thân bị một đạo linh lực ngoại phóng ngưng tụ thành
dao xuyên thủng trái tim.
Chính xác, đạo dao khí do hắc bào nhân ngưng tụ ra đó chính là linh lực ngoại
phóng, là thủ đoạn mà chỉ có Linh Sĩ giai mới có thể sử dụng, tuy thất kỳ
Luyện Thể kỳ cũng có linh lực, nhưng linh lực của Luyện Thể kỳ không thể nào
ngoại phóng, cần phải thông qua võ kỹ để phóng xuất ra ngoài.
Nếu không thông qua võ kỹ, linh lực của Luyện Thể kỳ thất kỳ trở lên sau khi
ngoại phóng liền lập tức tiêu tán không còn, chỉ có Linh Sĩ giai mới có thể
linh lực ngoại phóng, giữ cho linh lực tại ngoại giới không bị tiêu tán, từ đó
đem uy lực của võ kỹ tăng lên ít nhất gấp đôi, ngoài ra có thể sử dụng linh
lực ngoại phóng ngưng tụ thành vật thể, cách không giết người, đó mới chân
chính là thủ đoạn đáng sợ nhất của Linh Sĩ giai đấy.
Hắn đưa mắt nhìn lên trời, hai mắt từ từ nheo lại, nói thì nói vậy nhưng chính
hắn cũng không biết phải làm thế nào ah, hai hắc bào nhân kia chắc chắn mười
phần là do tên thiếu gia kia sai tới, chỉ là người bị sai tới đã có Linh Sĩ
giai thực lực đấy, mà khối thân thể này là trời sinh kinh mạch đứt đoạn, thập
nhị chính kinh đều đứt hầu như không còn chỗ nào lành, muốn thực hiện cũng khó
ah, hắn thì cũng vừa mới bước chân vào thế giới này, nhiều cái còn không biết
thì lấy cái gì để thực hiện đây, tri thức mà khối thân thể này biết thì cũng
có chút không đủ dùng ah!
"Haiz, thôi cứ tạm thời vậy đã, không nghĩ nữa, trở về thôi không mẫu thân lại
lo, trở về đã rồi từ từ sẽ tính vậy."
Tính cách của hắn là vậy, cái gì hiện tại chưa nghĩ ra cách làm, liền dứt
khoát vứt vào một chỗ, đỡ phải tốn chất xám để suy nghĩ nhiều, mà nói tới vị
mẫu thân tiện nghi kia, làm Thạch Thiên lại dâng lên một chút hoài niệm. Kiếp
trước, khi còn là người dân Trái Đất, hắn cũng có nhiều điểm rất giống "Thạch
Thiên" đấy, ví dụ như hắn cũng là người chỉ có mẫu thân và một số bằng hữu là
người thân, hắn cũng không biết phụ thân là ai, mẫu thân hắn cũng chưa từng
nói tới, nhiều lần hắn rất muốn tìm hiểu nhưng lại thôi.
Kiếp trước, mẫu thân hắn chăm sóc hắn rất tốt, vậy mà hắn lại không thể báo
hiếu, còn có các bằng hữu hắn cũng rất hoài niệm, trong đó thậm chí còn có một
người là hắn tri kỷ, thậm chí hắn còn đem người đó coi là thân nhân, thở dài
một hơi, nhìn bầu trời mây trắng tinh khôi lại làm hắn hoài niệm đến những hôm
nắng đẹp tại Trái Đất.
Bỗng trên trời đột nhiên xuất hiện dị biến, mây đen không biết từ đâu hình
thành, cứ như vậy đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu Thạch Thiên, nếu chỉ là
hình thành trên đỉnh đầu Thạch Thiên thì thôi đi, đằng này đám mây này lại
cuộn tròn trên đỉnh đầu Thạch Thiên giống như là một cái nong nuôi tằm đem
Thạch Thiên bao phủ vậy, những tia lôi vân ẩn ẩn hiện hiên chớp lóe từng nhịp,
cảnh tượng trên bầu trời thật hùng vĩ.
Thạch Thiên đang há hốc mồm vì cảnh tượng hắc lôi vân trên trời thì một tia
thiên lôi bổ xuống cái cây bên cạnh Thạch Thiên, cái cây đó hóa thành tro chỉ
trong chưa đầy ba giây, Thạch Thiên sắc mặt tái mét nhìn sang.
"Móa, ta f*ck con mẹ nó, ta vừa mới xuyên không sống lại chẳng lẽ lại bỏ mạng
vì thiên lôi của nơi này, ta con mẹ nó lão tặc thiên!"
Thạch Thiên cố chạy nhanh ra khỏi vùng hắc lôi vân bao phủ, vừa chạy hắn vừa
chửi to một tiếng, nhưng không kịp, một tia sét bổ xuống đúng vị trí của hắn
như muốn trừng trị hắn tội súc phạm Thiên Vương.
- Đoànhhhhh.....
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất chỗ vừa rồi lõm xuống hơn ba thước, nhưng
không thấy thi thể hay bất cứ thứ gì về Thạch Thiên cả.
........
Hắc Vụ thôn, trong một căn nhà trúc đơn sơ tại rừng trúc cuối thôn, có một
thiếu phụ đang ngồi xếp bằng tu luyện, kỳ lạ một điều là có vẻ như không có dã
thú hay người dân nào trong thôn phát hiện ra ở đây tồn tại căn nhà và thiếu
phụ này, dã thú đi qua hình như có thứ gì đó làm chúng sợ hãi theo bản năng đi
lách qua khu vực nhà trúc mà không đi thẳng, trong tiểu viện khung cảnh yên
bình khác hẳn với hắc vụ thôn náo nhiệt, thiếu phụ đó nhìn như một thiếu nữ
tuổi mới đôi mươi, đó là mẫu thân của Thạch Thiên, nàng đang tu luyện, bỗng
nàng mở mắt, một đôi mắt ngài mày ngọc mở ra khiến cho cỏ cây hoa lá như thêm
vạn phần sức sống, nhưng đôi mắt ngọc đó mở ra không được bao lâu liền nhíu
lại.
"mọi hôm giờ này tiểu Thiên nhi đã về rồi, sao hôm nay còn chưa về? Hôm nay ta
tu luyện có cảm giác lạ, lẽ nào Thiên nhi đã gặp chuyện? Không! Tuy rằng ta có
cảm giác là lạ nhưng đó không phải cảm giác bất an, tại sao nhỉ? Haiz! Thiên
nhi từ trước tới nay luôn mang trong mình một bầu tâm sự, để nó đi chơi cho
khuây khỏa cũng tốt, mong rằng nó không làm sao."
Cái miệng xinh xắn bỗng mấp máy lẩm bẩm, không thể không nói, trực giác nữ
nhân thật sự đáng sợ, hơn nữa lại còn là trực giác của một người mẫu thân,
Thạch Thiên hắn gặp chuyện chưa được bao lâu mà nàng liền đã có cảm giác, đôi
mày ngọc đang nhíu lại cũng từ từ giãn ra, nàng nhắm mắt lại và tiếp tục tu
luyện.
.................
Hắc thạch thành, Diệp gia hậu viện.
Có một thiếu niên bạch bào đang ngồi uống trà, khuôn mặt thiếu niên nhìn giống
như một tên tiểu bạch kiểm, quần áo thiếu niên này mặc nhìn trông hết sức cao
quý, nhìn một cái liền có thể biết đây là điểm đặc chưng của một cái tiểu bạch
kiểm thiếu gia, bên cạnh thiếu niên này có một thiếu nữ đang đứng, thiếu nữ
nhìn xinh đẹp, ngũ quan rất ưa nhìn, mắt ngọc mày ngài, trên người thiếu nữ
khoác một bộ hồng bào làm tôn lên vẻ đẹp của nàng, nàng chính là Hồng Liên
Liên còn thiếu niên kia là Diệp Lăng Thiên, diệp gia thiếu gia chủ, phía trước
Diệp Lăng Thiên có một tên hắc bào đang quỳ, để ý một chút sẽ thấy, hắc bào
nhân này chính là một trong hai người đã truy sát Thạch Thiên, Diệp Lăng Thiên
cười mỉm tay cầm trén trà gạt nhẹ mặt trà nhẹ giọng hỏi.
"Đã xử lý thỏa đáng?"
"Bẩm thiếu gia, lão nô và nhị vệ đã xử lý sạch sẽ, sau khi sử lý xong cũng đã
xác định hắn đã chết mới rời khỏi!"
"Đã làm sạch sẽ?"
Diệp Lăng Thiên gật đầu hỏi.
"Bẩm....nơi lão nô sử lý hắn là dưới chân Hắc Vu Sơn, nơi đó nổi tiếng là nơi
nhiều dã thú hung bạo, nên....sau khi lão nô và nhị vệ xác định hắn đã chết
liền rời khỏi, không có hủy thi diệt tích".
Hắc bào nhân mặt hơi biến sắc nói, hắn hiểu ý thiếu gia nói là gì.
"Ngu ngốc, haiz thôi ngươi lui xuống đi, cùng với nhị vệ đến phòng thu ngân
lấy mỗi người năm ngàn linh tệ".
"Đa tạ thiếu gia ban thưởng, lão nô xin lui.
Diệp Lăng Thiên hơi nhíu mày, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cổ cảm
giác bất an, nhưng sau đó liền biến mất, hắn nghĩ thầm đã phải điều động tên
hai hắc vệ đứng đầu đi truy sát, tên kia hẳn là đã chết rồi đi.
Hắc vệ chính là một đạo quân của Diệp gia, chỉ bất quá đạo quân này chưa từng
lộ ra ngoài, đạo quân này gồm thập bát vệ, toàn bộ đều là Linh Sĩ giai cao
thủ, Diệp Lăng Thiên để cho hai người có tu vi cao nhất trong hắc vệ đi giết
một tên ngũ kỳ Luyện Thể kỳ như Thạch Thiên, đủ để hiểu hắn đối với Thạch
Thiên chán ghét thế nào, cũng cho thấy hắn là một cái người có tâm trí sâu như
thế nào, khác hẳn với vẻ ngoài tiểu bạch kiểm của hắn, hắn lắc đầu phẩy tay
cho hắc bào nhân lui xuống.
Sau khi hắc vệ lui xuống, Diệp Lăng Thiên quay sang thiếu nữ, nhấp một ngụm
trà hơi nhếch mép nói.
"nàng thấy ta làm như vậy có được không?"
"thiếu gia hành sự, ta không giám có ý kiến kiến, ta với hắn đã không còn gì
vướng mắc, thiếu gia cũng không cần phải hướng ta biểu đạt ah."
Nàng nhẹ giọng đáp lại, tuy ngoài miệng nàng nói vậy nhưng trong lòng nàng
dâng lên cảm giác như đã đánh mất một cái gì đó vô cùng quan trọng, nàng cảm
thấy trống rỗng, tay nàng phía sau người đã nắm chặt đến nỗi run rẩy, nhưng
nàng mạnh mẽ đè nén xuống. Diệp Lăng Thiên nhìn nàng một cái thật sâu rồi đứng
dậy cười to thong dong bước ra khỏi tiểu viện, không ai biết hắn cười vì lý do
gì.
.............
Ở một nơi khác, trong một không gian đen tối, xung quanh chỉ là một màn đen
dày đặc, nói nó giống với địa ngục cũng không ngoa, bất chợt những đốm sáng ở
xung quanh xuất hiện, khiến cho không gian này trở nên sáng chói, khung cảnh ở
phiến không gian này rất đặc sắc, xung quanh như có bảy màu sắc đan xen vào
nhau, trông rất kinh diễm, xung quanh phiến không gian này dày đặc cỏ cây hoa
lá, chúng cũng rất đặc biệt, rất ít cây chỉ có một, hai màu sắc, đại đa số
toàn có từ ba màu sắc trở lên, thậm chí còn có cả thất sắc, cứ như là một
phiến thiên địa đầy sắc màu vậy.
Điều đặc biệt là phiến không gian này không hề có động vật, chỉ có cây cỏ,
linh khí dày đặc và bầu trời trong vắt, ở giữa phiến không gian có một bóng
người đang nằm, người đó chính là Thạch Thiên, sau khi bị thiên lôi đánh
trúng, hắn bị ngất xỉu và bị kéo vào phiến không gian này.
Một lúc sau Thạch Thiên động đậy, hắn mở mắt và rồi hai mắt chữ o nhìn phiến
không gian này, hắn lấy hai tay xoa đi xoa lại hai mắt để xem có phải hay
không bị thiên lôi đánh cho hỏng não rồi?
"đây....đây là nơi nào? Đẹp quá. Hơn nữa tại sao ta lại ở nơi này? Ta nhớ là
ta bị đạo thiên lôi khốn khiếp kia đánh trúng ah, lẽ nào nơi này là Thiên
Đường, nơi những người chết tồn tại? Sao ta lại có cảm giác chân thực như vậy
ah?"
Để kiểm nghiệm, Thạch Thiên hắn lấy tay nhéo vào tay mình, một cảm giác đau
bốc lên thần kinh của hắn khiến hắn có thể xác định mình không có chết.
"Gặp quỷ ah, đúng là gặp quỷ ah."
"Hắc hắc, tiểu quỷ, không phải ngươi gặp quỷ đâu, ngươi có mặt ở đây là do ta
cố ý đưa vào, nơi này đẹp chứ?"
Một giọng nói vang lên khiến Thạch Thiên giật mình ngoảnh lại, phía sau hắn
bên rìa một khóm trúc có một bộ bàn trà, trên bàn trà ngồi một lão giả, lão
vừa nhâm nhi ly trà vừa nói.
"Ngươi là ai? Và đây là đâu? Tại sao ta lại ở nơi này? Ngươi nói ngươi cố ý là
sao? Nơi này không phải Thiên Chuyển đại lục đúng không? Ngươi cần gì ở ta?"
Thạch Thiên giật mình quay người lại nhìn về phía lão nhân, trong mắt hiếm
thấy lộ ra một tia hoảng loạn, bất quá ngay khi vừa loé lên liền biến mất như
không tồn tại, và một điều hiển nhiên là Hắc lão không thấy được tia hoảng
loạn này, Thạch Thiên đề phòng vô thức lùi một bước, giọng nói trở lên sắc
lạnh hướng Hắc lão hỏi, cơ thể căng cứng dần thả lỏng và nhanh chóng bước vào
chế độ đề phòng, tùy thời có thể tự vệ.
"Hắc hắc, ngươi hỏi từ từ thôi ah, hỏi dồn như vậy ta sao trả lời? Đầu tiên
ngươi có thể gọi ta là Hắc Thiên lão nhân hoặc Hắc lão, thứ hai đây là tinh
thần chi giới của ta, thứ ba ngươi ở nơi này là do bị tia sét vừa này đánh
trúng, mà tinh thần chi giới của ta lại nương theo tia sét đó, cho nên ngươi
mới ở đây, thứ tư tia sét đó là do ta cố ý động tay động chân để nó đánh trúng
ngươi, thứ năm nơi này tất nhiên không phải Thiên Chuyển đại lục gì gì đó của
ngươi, và cuối cùng ta cần gì ở ngươi tạm thời ngươi không cần biết, chỉ bất
quá ta có thể giúp ngươi đem những uất ức trước kia gánh chịu toàn bộ hoàn trả
lại ah."
Lão nhân tự xưng là Hắc lão cũng làm như là không để ý đến hành động của Thạch
Thiên, lão nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói, người khác nhìn vào chắc chắn
sẽ thấy ở đây là một bầu không khí vô cùng quỷ dị.
"Ngươi nói ngươi có thể giúp ta đem những uất ức toàn bộ hoàn trả lại? Ta dựa
vào cái gì để tin ngươi ah, với lại, trên đời làm gì có bữa ăn nào cho không
chứ? Ta làm sao chắc chắn ngươi không có đánh cái chủ ý gì trên người ta đây?
Tóm lại, ngươi đừng có dùng những lời nói dối gạt trẻ con đó với ta ah, nó vô
tác dụng với ta ah."
Thạch Thiên sau khi nghe Hắc lão nói xong, hơi sững sờ một chút rồi cười lạnh
nói, hắn và Hắc lão mới gặp nhau bao lâu a? Một phút đồng hồ còn chưa tới đấy,
vậy mà câu đầu tiên Hắc lão nói lại là có thể giúp hắn đem toàn bộ uất ức xả
ra, muốn hắn tin cũng không được a, một người xa lạ không quen không biết, tự
nhiên đùng một cái mở miệng là nói ra có thể giúp hoàn thành vấn đề khó nhất
của mình, nói sơ sơ vậy thì ai tin? Ai tin chứ Thạch Thiên tất nhiên là không
tin rồi.
Ps: chương này cũng vá ít, từ chương sau mới sửa vá nhiều