Người đăng: doimatmaudo
Dương Thiên khuôn mặt cừoi tới xuân phong đắc ý, tên đệ tử này đã là cho hắn
quá nhiều kinh hỉ, chỉ cần cho hắn thêm mấy chục năm thời gian, nói không nhất
định có thể kế thừa vị trí của hắn !
Mấy vị trưởng lão của bốn đại môn phái sắc mặt thế nhưng lại không có tốt
nhìn, ngược lại có chút cứng ngắc cùng miễn cưỡng, luận bàn giữa các đệ tử lần
này vốn cho rằng Thiên Sinh Môn không có bất cứ cái gì phần thắng, ai ngờ giữa
đường nhảy ra một cái yêu nghiệt Vương Tử Thiên, dùng thực lực Cửu Tin Võ Linh
đè bẹp Tam Tinh Võ Quân, sức chiến đấu mạnh đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.
Đã vậy còn chưa đủ, không biết từ đâu lại xuất hiện một cái kiếm đạo kỳ tài
Lâm Lan Kiếm, tu vi chẳng qua cũng chỉ là Nhất Tinh Võ Quân nhưng một kiếm
cuối cùng kia khiến cho một số trưởng lão tu vi siêu việt hắn 4, 5 cái tiểu
cảnh giới cũng thấy dựng tóc gáy.
Hai tên quái thai này căn bản không thể dùng hình thức võ giả bình thường để
đánh giá !
Nhưng để cho ngừoi ta cảm giác một trận sửng sốt chính là tên vốn có tu vi yếu
hơn lại dành chiến thắng, hơn nữa cuối cùng lại nhân cơ hội đột phá Võ Quân,
thực lực chân chính lúc này ai cũng vô pháp biết được.
Bất quá bọn hắn có thể khẳng định, chỉ bằng vào biểu hiện của hai người này
hôm nay, chỉ cần họ không chết, Thiên Sinh Môn và Trường Sa Đường trong tương
lai nhất định so với ba đại môn phái còn lại cường đại hơn một chút.
Lâm Lan Kiếm hướng Vương Tử Thiên chắp tay nói, vẻ mặt cũng không có bị thất
bại lần này làm cho thất vọng, trái lại càng có thêm nồng đậm chiến ý.
Vương Tử Thiên cũng cừoi cười đáp lễ, lại nói :
Lâm Lan Kiếm khẽ mỉm cười, bộ kiếm pháp này chính là hắn trong một lần lịch
duyệt mạo hiểm mạng sống mới lấy được, căn bản không nhìn ra phẩm chất, nhưng
lại vô cùng thích hợp với bản thân, hắn tự thân mày mò rất lâu mới tu luyện
thành công một thức đầu tiên đó.
Trước giờ hắn nếu là gặp cường địch, chỉ cần xuất ra một chiêu kiếm này, liền
lập tức chuyển bại thành thắng, có thể nói là kiếm ra tất sát !
Lần đầu tiên hắn thất bại chính là ngày hôm nay !
Lâm Lan Kiếm quay ngừoi đi về phía Trường Sa Đường nhân thủ, thanh âm vẫn
giống như thanh sắt không có chút tình cảm nào.
Vương Tử Thiên đảo cặp mắt trắng dã, lười nhác nói, trên khuôn mặt lạnh như
băng lộ ra một tiếu ý.
Dương Thiên cùng Tần Phiêu Miểu giật mình, bọn họ đều là lão hồ tinh thành
tinh như thế nào nghe không ra ý của hai tên tiểu bối này, mặc dù lời lẽ nghe
giống như đang đả kích đối phương nhưng thực ra lại có chút hảo hữu bên trong,
xem ra qua một trận chiến kia bọn hắn đối với ngừoi còn lại đều có một ít tôn
trọng dành cho đối thủ, sau này rất có khả năng sẽ trở thành bằng hữu, điều
này đối với cả hai môn phái chỉ có lợi chứ không có hại.
Âu Dương Hoàn ánh mắt nhìn Lâm Lan Kiếm so với lúc trước càng thêm lạnh, người
này thiên phú quá đáng sợ, đã vô hạn có thể uy hiếp hắn, tiếp tục xuống liền
đem hắn phong quang hoàn toàn che lại, như vậy hắn sẽ như thế nào ?
Hơn nữa xem bộ dạng của Vương Tử Thiên và Lâm Lan Kiếm dường như đã có chút
hảo hữu, nếu quan hệ hai ngừoi sau này tiến thêm một bước trở thành hảo bằng
hữu vậy Âu Dương Hoàn hắn tựu thảm rồi, ai cũng không muốn cùng lúc đối mặt
với hai cái quái vật yêu nghiệt như vậy !
Người này, tất không thể lưu ! Hơn nữa là phải diệt trừ càng sớm càng tốt !
Âu Dương Hoàn trong lòng hung hăng hạ quyết tâm, sau chuyến đi này coi như hắn
trả một cái giá khổng lồ cũng muốn đem Lâm Lan Kiếm nhổ cỏ tận gốc, nếu còn để
lâu nhất định hắn cũng không còn đủ sức kiểm sát tình hình được nữa !
Một bên Lương Minh Ngọc khuôn mặt xinh đẹp cứng đờ, khẽ cừoi khổ nói :
Thẩm Phi nhíu mày, có chút không cam lòng nói :
Lần này là cơ hội rất tốt đối với Thiên Sinh Môn ra một cái hạ mã uy, cứ như
vậy buông bỏ, hắn thật sự rất không cam lòng.
Lương Minh Ngọc bất đắc dĩ đáp, nàng so với Thẩm Phi càng thêm không cam lòng,
nhưng chính nàng tự hiểu thực lực của mình hơn ai hết, nếu là sinh tử chiến
hẳn nàng có thể lôi Tử Thiên cùng đi hoàng tuyền, nhưng nếu là luận bàn, nàng
không thể thắng được đối phương, hơn nữa nàng so với mọi ngừoi càng tin rằng
đây còn chưa phải là tất cả lá bài tẩy của Vương Tử Thiên, nếu hắn thật sự
liều mạng thì chỉ có nàng chịu thiệt.
Nàng đánh giá khá chính xác bất quá hay là có một ít chênh lệch, nên biết thực
lực của Tử Thiên sau khi đột phá không phải tăng lên gấp đôi mà là gấp bốn lần
!
Cổ Anh một bên khẽ thở dài, ánh mắt đánh giá Tử Thiên một chút lại nhìn sang
đệ tử của mình, ánh mắt vậy mà có chút giảo hoạt cùng thâm ý, nói :
Không thể không nói một chiêu này của Thẩm phu nhân cực kỳ cao minh và cáo
già, xưa nay cũng có không ít chuyện đệ tử hai nhà phải lòng rồi kết làm phu
thê, nếu là tương xứng, hai tông phái cũng tuyệt không phản đối.
Ai lại không muốn có cho mình một cái minh hữu cường đại ?
Nếu có thể đem Vương Tử Thiên cái này thiên cổ kỳ tài kéo vào Thanh Hải phái
của bọn hắn, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Lương Minh Ngọc khuôn mặt hơi đỏ lên, khẽ hắng giọng nói.
Cổ Anh bĩu môi nói, bộ dạng giống thu được rể tốt tới nơi rồi.
Lương Minh Ngọc nhất thời chán nản, người ta ngay cả nhìn nàng lâu một chút
cũng không có, làm sao có thể đối với nàng có ý gì ?
Hơn nữa trong Thiên Sinh Môn chúng đệ tử cũng có một nữ tử dung mạo cùng thiên
phú so với nàng còn cao hơn một bậc, nàng lấy cái gì cùng ngừoi ta tranh a ?
Cổ Anh cũng đưa mắt nhìn Du Tuyết Sang bên cạnh một chút, vậy mà lại nhíu mày
dạy bảo :
Lương Minh Ngọc sắc mặt cứng ngắc, kém một chút liền hôn mê bất tỉnh, rất là
thức thời im lặng không nói gì nữa, chỉ thấy cái cổ cũng hồng lên rồi.
Bên Kim Dương Tự thực ra cũng có ý định tương tự, . . . khụ khụ, không nên
hiểu lầm, ý ta là bọn hắn đại đệ tử thủ tịch Phổ Hoằng cũng không có ý định
khiêu chiến Vương Tử Thiên, bởi vì chính bản thân hắn hiểu rõ mình không phải
đối thủ của thứ hai, chi bằng khỏi đi lên tự làm xấu mặt.
Khá tốt bọn hắn không có cái ý nghĩ giống như Thẩm đại phu nhân, nếu không
chẳng cần Phổ Hoằng lên đánh, đối phương đã liền cuốn gói chạy mất !
Hai nhà kia đã nghĩ vậy, Âu Dương Hoàn càng không có lá gan đó, hắn thừa biết
tu vi của mình so với hai người kia yếu hơn một đường, đi lên chỉ liền bị tên
kia một cái tát đánh bay xuống, vậy thì quá mất mặt rồi !
Còn người của Hồ Vân Cốc ? Trực tiếp cho qua !
Tần Phiêu Miểu cừoi ha ha nói, bộ dạng phi thường khách khí, so với lúc trước
có thể nói là một trời một vực.
Mấy ngừoi khác không dám chậm trễ, đồng loạt đứng dậy nói, thậm chí ngay cả
Trương Bạo sắc mặt khó coi cũng phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chúc mừng.
Hồ Vân Cốc bọn hắn lần này về cuối, hắn có thể vui mừng mới là chuyện lạ !
Ha ha ! Vương sư huynh thật khiến cho tông phái chúng ta được nở mày nở mặt
a !
Nói không sai ! Thiên phú của Vương sư huynh nhất định có thể so sánh với
chưởng môn chân nhân ! Quả là kỳ tài thiên cổ !
Vương sư huynh chiến lực nghịch thiên, xứng đáng đoạt ngôi vị đệ nhất lần
này !
Mấy tên đệ tử Thiên Sinh Môn lập tức buông lời vỗ mông ngựa, rất là cao hứng
hò hét.
Dương Thiên khuôn mặt giống có trăm hoa đua nở, nhưng bề ngoài vẫn rất là ra
dáng tiên phong đạo cốt nói :
Vương Tử Thiên cười nhạt một tiếng, việc của hắn ở đây đã xong rồi, cứ để cho
mấy lão gia hoả kia bốc phét đi thôi . ..
Bên ngừoi hắn đột nhiên có thêm một đạo mỹ lệ thân ảnh, chính là Du Tuyết
Sang, bất quá lúc này khuôn mặt lãnh diễm của nàng lại có chút mỉm cười nhìn
hắn, thiếu niên không lâu lúc trước chỉ là một gã Võ Sư nho nhỏ, nay đã là
cường giả Võ Quân, thay đổi nhanh đến mức khiến nàng có chút không kịp thích
ứng.
Vương Tử Thiên nhàn nhạt nói, đôi con ngươi khẽ có chút ít dao động được che
dấu rất kỹ.
Du Tuyết Sang dung nhan tuyệt mỹ hơi trầm xuống, trong mắt lộ ra một tia u
oán, nam nhân này không lẽ chỉ biết tu luyện thôi sao, ngoài ra một chút
chuyện khác cũng không biết ?
Giữa hai ngừoi thực sự có một ít mập mờ tình cảm, nhưng đáng tiếc cả hai đều
là kẻ đặt nặng việc tu luyện, chưa bao giờ đối với việc tình cảm dành nhiều
tâm trí, thậm chí lại còn không chịu thừa nhận, vì thế đã bỏ lỡ không ít cơ
hội đối với ngừoi kia kéo gần thêm một chút khoảng cách . . .