Anh Tài Tụ Hội


Người đăng: doimatmaudo

Hôm nay là ngày thất kỳ hội võ bắt đầu, lúc Vương Tử Thiên trở về cũng là lúc
mọi người chuẩn bị khởi hành, mọi người thấy hắn liền vui mừng gọi hắn lại.
Vương Tử Thiên đảo mắt nhìn mọi người, Tiêu Chính Văn thì chẳng khác gì mọi
ngày là mấy nhưng còn sư nương Nhạc Thi hôm nay bà ta quả thật làm mọi người
lóa mắt với nhung nhan tuyệt thế của mình, mình mặc bộ y phục xanh da trời, da
trắng như tuyết,hàng lông mi cong vút, đôi môi mỏng được tô son, nhu mì vô hạn
quả là tuyệt thế mỹ nhân. Nhạc Thi nhìn hắn hồi lâu mỉm cười nói với Tiêu
Chính Văn :

Huynh có thấy, tiểu đồ đệ của huynh hôm nay có gì khác lạ không ?

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, khinh khỉnh nói :

Nhìn thằng thộn đó lúc nào chả thế, khác quái gì ?

Nhạc Thi cười cười nói :

Muội không tin là huynh nhìn không ra, nhìn hắn có vẻ đạo hạnh đã tinh tiến
rất nhiều đấy chứ ?

Tiêu Chính Văn chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn Vương Tử Thiên lấy một lần, hứ một
tiếng rồi, nói lớn với bọn đệ tử : “ Khởi hành “, lập tức tay phải vung ra,
bắt lấy kiếm quyết một luồng ánh sáng xanh đậm lóe lên, nghe có tiếng “ chít,
chít “ chính là Lôi Bạo Kiếm chấn kỳ nổi danh bấy lâu, lão nắm lấy thanh kiếm
phá không bay đi mất. Nhạc Thi cười trừ, đưa vẫy vẫy bọn đệ tử ra hiệu rồi tế
khởi pháp bảo đắc ý Thủy Ngân Kiếm, bay theo trượng phu.

Từ Ngô Đại Tiến đến Trương Minh tuy ai cũng có vài phần lo lắng trên mặt nhưng
đa phần là sự phấn khởi, háo hức.

Trong Cổ Thạch Kỳ thì có 10 người đạt tới Võ Kim Cấp, có thể khu dụng pháp bảo
để ngự không nên 6 người không biết ngự không thì được 6 đồng môn khác đưa đi.
Bỗng Ngô Đại Tiến chợt thấy thứ gì liền hỏi :

Tiểu sư đệ, đệ đeo cái gì trên vai thế ?

Vương Tử Thiên giật thót, ấp a ấp úp không biết phải thích làm sao, mọi người
quay mặt lại nhìn hắn chằm chằm. Thấy rằng hắn đang đeo một thứ gì đó khá lớn
trên vai, nhưng thứ đó được ai đó lấy băng trắng bó hết lại nên chẳng biết là
thứ gì, nếu dựa theo hình dáng bên ngoài thì hình như là một thanh đao một
lưỡi.

Chẳng lẽ đệ . . . ? Lão tam Hà Tất Minh hồ nghi dò xét, bỗng có tiếng Tiêu
Hồng Trang la lên : “ Mọi người không đi là muộn đó ! “. Mọi người giật mình,
vội vàng lần lượt phá không bay đi, nhờ thế mà Vương Tử Thiên được giải vây,
cùng một phần vì mọi người không tin cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu họ, “ làm
sao mà y làm được chứ ! “ câu đó cứ phảng phất qua đầu của hầu hết mọi người,
Ngô Đại Tiến rút pháp bảo Thiết Tượng ra, hình dáng của nó là một chiếc rìu
lớn có mũi nhọn ở đầu, so ra thì nó khá to và sát thương lớn hơn đôi chút so
với phần lớn pháp bảo của các đệ tử Thiên Sinh Môn, nhưng đáng tiếc độ linh
hoạt thì hơi kém. Ngô Đại Tiến giúp Vương Tử Thiên đằng không bay về Tề Thiên
Sơn, trên đường đi Vương Tử Thiên tuy đã biết khá rõ Thiên Kỳ Sơn rất đẹp,
nhưng vẫn phải trố mắt ra nhìn. Núi Thiên Kỳ cực kỳ cao, khi lên đến đỉnh thì
mọi người đã chìm trong những đám mây trắng.

Vừa hạ xuống đỉnh Tề Thiên Sơn, hắn chợt cảm thấy ký ức năm nào ùa về.

. . . Cũng năm đó đứa trẻ không một mảnh ký ức đã vô tình được trở thành đệ tử
Thiên Sinh Môn

8 năm rồi . ..

Ngô Đại Tiến đảo mắt tìm người của Cổ Thạch Kỳ,

Đại hội võ thuật Thất Kỳ quả là sự kiện lớn nhất của Thiên Sinh Môn, 7 kỳ có
tới 112 đệ tinh anh tham dự, phải đấu tới 7 vòng để đạt chức vô địch, theo
luật, bốn vòng đầu diễn ra trong bốn ngày đầu tiên, những đệ tử qua được 4
vòng đầu mỗi vòng sau khi kết thúc sẽ được nghỉ ngơi 2 tuần để phục sức. Bốn
người vào sâu nhất sẽ được truyền thụ võ công lợi hại hoặc pháp bảo đặc biệt.
Đặc biệt năm nay, chưởng môn nhân còn đặc biệt tiết lộ rằng người thắng cuộc
sẽ nhận được pháp bảo cổ kính ngàn đời của Thiên Sinh Môn, Kim Hổ Kiếm, Thiên
Phẩm Trung Cấp, làm các đệ tử càng thêm hăng hái luyện tập.

Vương Tử Thiên sau đó cũng gặp được đồng môn của mình. Lão lục - Trương Đại Sử
bỗng “ ý “ lên một tiếng rồi nói : “ Hỏa Diệm kỳ quả thật đông người quá ! “.
Mọi người quanh lại nhìn thì thấy khoảng bốn mươi hán tử đang đi về hướng này,
ai cũng khí độ hơn người, người dẫn đầu lại càng anh tuấn đặc biệt, chắc là
người đã tu hành lâu năm, người đó thấy người của Cổ Thạch Kỳ thì bèn cung
kính tiến tới chào hỏi : “ Ngô sư huynh chúng ta gặp lại nhau rồi ! “.

Ngô Đại Tiến không chậm trễ, vội vàng đáp lễ : “ Tuấn Khải sư huynh vẫn còn
nhớ tới tên bại tướng này, thật là vinh dự cho tại hạ ! “. Tuấn Khải khách khí
đáp : “ Không dám, năm đó tiểu đệ may mắn thủ thắng thật là hổ thẹn, năm nay
nếu có duyên tái ngộ mong Ngô sư huynh thủ hạ lưu tình ! “. Y nói đang rất
chững chạc, miệng mồm trơn như mỡ, anh tuấn phiêu dật chắc là đại đệ tử của
Hỏa Diệm Kỳ.

Mọi người dần dần gặp lại các bạn hữu khi xưa như Tề Luật Tấn của Phong Hồi
Kỳ, Tưởng Khiên của Lục Trúc Kỳ, Lâm Tư Phong của Mộc Diệp Kỳ, Sở Dự Tài của
Thanh Minh Kỳ, Thùy Linh của Lộ Thủy Kỳ, . ..

Tử Thiên không kìm được chép miệng than thở, thực lực của hắn đã tăng tiến rất
lớn vừa vặn đạt tới một sao Võ Sư, nhưng Phong Bất Phàm đã nói sức chiến đấu
của hắn vượt xa cấp bậc cho dù là Ngũ Tinh Võ Sư cũng khó là đối thủ của hắn,
nhưng những sư huynh, sư tỷ hắn vừa gặp đều gây cho hắn một cảm giác áp bách
khó hiểu, đương nhiên điều là những kẻ thâm tàng bất lộ.

Nhưng ấn tượng nhất thì có vẻ vẫn là Tuấn Khải của Hỏa Diệm Kỳ, đi đến đâu
cũng tay bắt mặt mừng, chào hỏi đồng môn, xem ra y quen biết rất nhiều người
mà đặc biệt ai cũng cười đáp lại với y càng chứng tỏ tài ăn nói của y hơn
người.

Bỗng Tuấn Khải nhìn qua Vương Tử Thiên, mắt chăm chú nhìn hắn, khẽ cau mày,,
rồi tiến tới niềm nở nói : “ Vương sư đệ còn trẻ như vậy mà tư chất, tu hành
đã cao như vậy, Cổ Thạch Kỳ tương lai quả là tươi sáng ! “, y nói xong câu đó,
mọi người tròn mắt nhìn y, dừng như không tin vào tai mình, rồi tiếng cười như
vỡ chợ bật ra, giống như Tuấn Khải vừa nói ra điều gì đó buồn cười nhất trên
đời. Tuấn Khải nhíu mày, nhất thời không hiểu, cũng khó trách y, nhìn qua vẻ
bề ngoài thì trong Cổ Thạch Kỳ, Vương Tử Thiên là người nhận được nhiều mắt dò
xét nhất, ai cũng thấy hắn mặt mày anh tuấn, mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt nâu
hổ phách sáng ngời lại phảng phất vài phần sắc lạnh, nhìn có vẻ hơi lạnh lùng,
có điều từ Tử Thiên gã lại cảm nhận được một chút nguy hiểm từ người này,
trước đây lại chưa từng gặp qua, nhìn vào ai cũng thấy tư chất hắn rõ ràng
vượt xa các vị sư huynh kia, cũng chính vì điều này mà 8 năm trước Tiêu Chính
Văn đã chọn “ nhầm “ một đệ tử “ vô dụng “.

Nhưng đệ tử của Cổ Thạch Kỳ thì lại tưởng Tuấn Khải hoa mắt nên cười sặc sụa
không ngậm miệng lại được, Tuấn Khải thấy vậy cũng chỉ cười trừ rồi từ từ quay
lại chỗ người bên Hỏa Diệm Kỳ.

Nam nữ đệ tử của Thiên Sinh Môn nếu không khôi ngô tuấn tú hay xinh đẹp tuyệt
trần thì cũng mặt mày tươi sáng, đa phần đều có toát lên vẻ hơn người của một
đệ tử tu tiên, ai nhìn cũng biết, tiền đồ của Thiên Sinh Môn thật tươi sáng.


Sát Thần Ký - Chương #9