Người đăng: doimatmaudo
Ầm !
Phốc !
Giữa đại điện, một nam tử thân mặc xích y miệng cuồng phun máu tươi, như đằng
vân giá vũ bay ra ngoài, ánh mắt kinh dị nhìn đạo thân ảnh mỹ lệ tuyết trắng
trước mặt.
Không nói tới hắn, mấy cái thiên tài đệ tử khác cũng đều kinh dị nhìn nữ tử mỹ
lệ băng sương chằm chằm, có người kinh hoàng, có người ngạc nhiên, có ngừoi
hai mắt lộ lửa nóng, cũng có kẻ trong lòng nổi tà niệm.
Vốn bọn hắn cho rằng Du Tuyết Sang thiên phú mặc dù rất cao, tuổi này đạt tới
Cửu Tinh Võ Linh đã là vô tiền khoáng hậu rồi, nhưng thực lực cũng không thể
quá mạnh.
Vì thế mấy tên nam nhân có chút thực lực liền ưỡn thẳng ngực hướng nàng khiêu
chiến, một bộ dạng phong vân khinh đạm mong lấy lòng nỹ nhân.
Không ngờ thực lực của nữ tử này mạnh tới nỗi không thói thường, mấy ngừoi có
tu vi Cửu Tinh Võ Linh long hành hổ bộ đi lên đều bị nàng một kiếm đánh ra rớt
đài, mặt mũi mất hết.
Mà kinh dị hơn là nàng thậm chí còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ !
Cuối cùng đám thủ tịch đệ tử thực lực mạnh mẽ cũng xuất trận, mỗi người đều có
tu vi Nhất Tinh Võ Quân, nhưng đồng dạng đều bị nàng dùng Bạch Minh Thần Kiếm
đánh cho tơi bời hoa lá, kêu thét thảm thiết.
10 ngừoi ! 10 tên thiên tài đệ tử hăng hái tiến lên đều bị Du Tuyết Sang đánh
cho ôm đầu chật vật quay lại !
7 vị thủ toạ cười đến xuân phong đắc ý, đám đệ tử Thiên Sinh Môn thì lập tức
cáo mượn oai hùm hung hăng ra vẻ ta đây, không ngừng châm biếm đệ tử bốn đại
chính giáo.
Du Tuyết Sang cũng lui về phía ngồi xếp bằng hồi phục nguyên khí, mặc dù nàng
liên tiếp thắng trận nhưng nguyên khí cũng tiêu hao khá lớn, cứ tiếp tục thì
nàng không kiên trì được lâu nữa.
Hơn nữa nàng biết chân chính đệ tử mạnh nhất của bốn đại chính giáo thực sự
còn chưa có xuất hiện, một số kẻ trong đó Du Tuyết Sang cảm giác còn mạnh hơn
nàng.
Trương Bạo lúc này sắc mặt có chút khó coi, bên cạnh hắn cũng chỉ còn lại hai
ngừoi đệ tử là chưa xuất trận, mà tên nào tên nấy cơ hồ đều nhìn chằm chằm vào
Du Tuyết Sang, giống như hận không thể lập tức đem nàng làm của mình vậy.
Trương Bạo cau mày, trong bụng mắng to : “ Mẹ kiếp ! Các ngươi nhìn cái gì ?
Đạo tâm như vậy cũng muốn đạp đỉnh phong võ đạo ? Ta nhổ vào ! “.
Đột nhiên một trong hai đệ tử đứng phía sau Trương Bạo chậm rãi tiến lên,
khuôn mặt có chút tuấn tú cười nói :
Trương Bạo khuôn mặt cứng ngắc tại chỗ, mà đám ngừoi kia ngẩy ngẩn.
Tên này . . . thấy mỹ nhân liền mất luôn lý trí rồi, đại trưởng lão còn chưa
ra lệnh, hắn đã trâu bò chạy ra kêu gào.
Đoàn Phong mặt dày vô sỉ, thế mà chính khí lẫm liệt nói.
Đám đông bị một câu này của hắn làm cho sửng sốt !
Mọi người tập thể một trận im lặng, ánh mắt nhìn Đoàn Phong lập tức đã thay
đổi 180 độ, tràn đầy ngưỡng mộ kính phục, cứ giống như đang ngưỡng vọng núi
cao không thấy đỉnh vậy . ..
Thần tình nghiêm nghị, tư thế oai phong lẫm liệt, lưng ngực thẳng tắp, môi dày
mày rậm, một bộ dạng chính khí vô hạn, biểu hiện giống như là một vị đại đức
đại hiền công tham tạo hoá, lòng mang thiên hạ nỗi khổ vậy.
Từ cử chỉ điệu bộ này . . . đến lời nói này này . . . đều là mong con dân ngày
một ấm no hạnh phúc.
Bộ dạng chính khí lẫm liệt này so với Dương đại chưởng môn còn muốn cao hơn
mấy cái nóc nhà.
Dương Thiên ngồi một bên nghe mà cũng ngơ ngẩn cả người, bội phục tới mức muốn
quỳ xuống lạy Đoàn Phong mấy cái, ánh mắt cứ như là đang nhìn thần tiên vậy !
Đây . . . đây không phải là phiên bản cải tiến của Dương Thiên ta hay sao ? So
với hắn . . . ta . . . ta thật thấy xấu hổ với ba chữ “ nguỵ quân tử “ a.
Dương Thiên hắn bây giờ đã biết được thế nào là “ thiên ngoại hữu thiên, nhân
ngoại hữu nhân “, . . . quá vô sỉ, vô sỉ tới không thể vô sỉ hơn nữa, đi tán
gái thậm chí còn lôi cả tông môn ra hô hào, vốn là chuyện muốn theo đuổi ngừoi
ta lại còn đổi trắng thay đen, cuối cùng biến thành “ thắt chặt tình hữu nghị
“ !
Hơn nữa kinh khủng nhất là Đoàn Phong ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp một
cái, một bộ dạng chính khí lẫm liệt thương nước thương dân nói ra mấy câu vô
sỉ, mặt không hồng tim chẳng nhảy hiên ngang mà nói.
Bản lĩnh này, da mặt này . . . quả thật làm ngừoi ta phải cúng bái không ngớt
!
Trương Bạo cùng đại đệ tử thủ tịch Hồ Vân Cốc hai mặt nhìn nhau, nhất thời đều
được mở rộng tầm mắt !
Tĩnh Nhàn sư thái thì nheo mắt nhìn Đoàn Phong, tên này mặc dù vô liêm sỉ
nhưng tu vi lại có Nhị Tinh Võ Quân, thực lực không thể nói là không mạnh,
không biết Du Tuyết Sang có ứng phó được không ?
Du Tuyết Sang cau mày nhìn Đoàn Phong, trong mắt chỉ có hàn ý lạnh băng, mũi
kiếm chỉ thẳng đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói :
Lúc trước đều có không ít kẻ mở miệng đề nghị như vậy với nàng, đều bị nàng
mắng một câu “ Ngươi không xứng “ rồi bị đánh bay ra ngoài, nhưng Đoàn Phong
da mặt đã dày tới mức vạn quân phá không nổi, vẫn cười tà nói :
Du Tuyết Sang trầm lãnh, một kiếm nhanh như chớp liền đâm ra, kiếm khí hội tụ
hoá thành vô số đạo kiếm lôi bao quanh thân kiếm đánh tới, không chút lưu
tình.
Đoàn Phong trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, trong tay bỗng xuất hiện hai
vật hình tròn, hướng Du Tuyết Sang bắn tới.
Hai vật hình tròn vừa tiếp xúc với kiếm khí của Du Tuyết Sang liền bùng nổ,
hoá thành một làn khói mờ ảo bao trùm lấy nàng.
Du Tuyết Sang chỉ thấy trước mắt là một trận mờ ảo, tâm thần vậy mà trở nên có
chút mê muội, trường kiếm trong tay bỗng trở nên không còn chút lực đạo nào,
kiếm khí cũng theo đó tan rã.
Hắc hắc ! Đoàn Phong cười bỉ ổi một tiếng, một chưởng hướng thắng tới trước
ngực Du Tuyết Sang đánh tới.
Vô liêm sỉ ! Lại còn dám dùng Mê Hồn Hương !
7 vị thủ toạ đứng bật dậy, giận dữ quát lên, tức tới sùi bọt mép, cả người run
rẩy, nhưng lúc này muốn ra tay cứu viện cũng không còn kịp nữa.
Từ hư không truyền đến tiếng quát lạnh, một đạo thái cực ấn đột nhiên từ trên
không hạ xuống chắn trước mặt Du Tuyết Sang, hung hăng va chạm với thủ chưởng
của Đoàn Phong.
Đoàn Phong kêu rên một tiếng, thân hình kịch liệt lui về phía sau, sắc mặt tím
tái cực kỳ khó coi liếc xung quanh, gầm lên một tiếng :
Chúng đệ tử 4 đại môn phái thần sắc cũng khó hiểu, ngừoi này rốt cuộc là ai,
từ vị trí xa như vậy đột nhiên xuất thủ cứu viện thực lực hẳn không thể dưới
nữ tử họ Du kia a ?
Hơn nữa thanh âm dường như rất trẻ, không là thiên tài đệ tử bí mật của Thiên
Sinh Môn ?
Chỉ có đám ngừoi Thiên Sinh Môn là thần sắc mừng rỡ lẫn phức tạp . ..
Tử Thiên, . . . hắn rốt cuộc xuất hiện rồi . ..
Phế vật ! Chỉ bằng ngưoi cũng có tư cách nói chuyện với ta ? Lập tức cút
xuống võ đài cho ta !
Grào !
Hư không lại truyền đến một đạo thanh âm lạnh như băng thậm chí có chút sát
khí, tiếp đó là một tiếng long ngâm cuồng nộ, lục sắc thần quang chói mắt từ
trên không chiếu xuống, không khí cơ hồ muốn tại chỗ đọng lại.
Một cái cự long thủ phủ đầy long lân lục sắc trực tiếp xé rách hư không đánh
tới, lực đạo mạnh tới mức khiến cho Đoàn Phong hầu như muốn ngộp thở !
Bốn đại môn phái ngừoi sắc mặt lập tức đại biến, một số ngừoi thậm chí đứng
bật dậy, có chút khó tin nhìn đạo cự long thủ trước mặt mà trong lòng nổi bão.
Mấy lão gia hoả như Tần Phiêu Miểu, Trương Bạo lại càng híp mắt nhìn chăm chú,
một kích này chỉ sợ đã có thực lực Tam Tinh Võ Quân, đủ để xếp vào hạng đỉnh
cao trong lớp thiên tài đệ tử của Ngũ Đại Chính Giáo rồi, nhưng rõ ràng theo
tin tức họ có được thì trong Thiên Sinh Môn lúc này mạnh nhất cũng chỉ là Cửu
Tinh Võ Linh Lệ Thí Vũ thôi mà, kẻ xuất thủ rốt cuộc là ai ?
Tần Phiêu Miểu trong bụng cuồng mắng, cơ hồ muốn đem 18 đời tổ tông của đám
tình báo ra thăm hỏi một lần, cái gì mạnh nhất chỉ có một gã Cửu Tinh Võ Linh
?
Ta nhổ vào !
Hai cái siêu cấp yêu nghiệt kia các ngưoi để đâu mất rồi ? Hay là bọn hắn có
phép tàng hình nên các ngừoi mới không có tin tức ?
Mắt chó các ngươi mù rồi sao ?
Hay bọn ngưoi vừa ngủ gật vừa làm nhiệm vụ hả ?
Tần Phiêu Miểu trong lòng đã quyết định sau chuyện này nhất định phải quay về
chỉnh đốn lại tổ chức tình báo một chút, nếu không với trình độ làm việcn thế
kia sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì . ..
Thử nghĩ xem tông môn muốn giết một gã tiểu tử chưa tới Quân cấp, phái ra vài
vị Hoàng cấp đi tới đó mới phát hiện ra đối phương có siêu cấp thế lực bảo hộ
toàn là Vương cấp thì phải làm sao ?
Nghĩ tới đó thôi Tần Phiêu Miểu hắn đầu đã đầy mồ hôi lạnh . . .