Người đăng: doimatmaudo
Tạ Chiến cơ hồ là vắt chân lên cổ mà chạy, điên cuồng hướng thư phòng Phó Giáo
Chủ chạy tới, một cước hung hăng đạp bay cửa phòng.
Tiêu Trần Vũ vừa mới hoàn thành việc đả toạ, mí mắt còn chưa kịp mở đã bị
nguyên một cánh cửa to đùng đập thẳng lên mặt, kêu thảm một tiếng bay về phía
sau, khuôn mặt anh tuấn nhất thời biến dạng, tức giận tới run rẩy.
Tiêu Trần Vũ giận dữ đưa mắt nhìn ra ngoài, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rốt
cuộc biến thành tái mét, lại nhìn sang cánh cửa đã không còn hình thù dứoi
đất, khoé miệng khẽ giật một cái, lại giật một cái . ..
Tiêu Trần Vũ hắn, tu vi Cửu Tinh Võ Vương Đỉnh Phong, lại bị một cánh cửa quất
lên mặt ?
Mẹ kiếp !
Tiêu Trần Vũ giận tới thất khiếu bốc khói, một cái tát không chút lưu tình
đánh cho Tạ Chiến như đằng vân giá vũ bay ra ngoài, miệng không ngừng kêu lên
thảm thiết.
Tạ Chiến tu vi chỉ có Tam Tinh Võ Vương, mà Tiêu Trần Vũ lại là Cửu Tinh Võ
Vương, chênh lệch có thể nói là như trời với đất, hắn mà có sức hoàn thủ mới
là quái sự !
Tiêu Trần Vũ nguyên là đệ tử duy nhất của tiền giáo chủ Vương Tử Quân, thiên
phú thực ra cũng chỉ kém sư phụ một chút mà thôi, năm đó mới 3 tuổi đã được
giáo chủ thu làm đệ tử, nếu xét về bối phận chỉ sợ còn cao hơn cả Phạm Hoang
và Tứ Đại Thánh Sứ.
Sau này lại được mấy đại cao thủ trong tông môn sử dụng bí pháp đem thực lực
của hắn đề cao một mảng lớn, tu vi của hắn ngoài hai vị siêu cấp cao thủ đang
trong vòng luân hồi trị thương thì có thể coi là mạnh nhất Thiên Vương Giáo,
cách Võ Tông cũng chỉ có một bước mà thôi.
Đây là vì bọn hắn thiếu thốn tài nguyên tu luyện, nếu không cũng không chỉ có
thế này !
Thấy Tạ Chiến chật vật ôm đầu quay trở lại, Tiêu Trần Vũ nộ hoả càng là bốc
cao 300 trượng, cả giận quát lớn :
Nói rồi trực tiếp từ trong nhảy ra ngoài cửa phòng, vung tay múa chân muốn
đánh cho Tạ Chiến thêm một trận.
Tạ Chiến mặt đầy hắc tuyến, vội vàng nói :
Đường Chấn về rồi ! Hắn nói có tin tức của thiếu tông chủ !
Thiếu tông thiếu chủ cái gì ? Tính viện cớ hả . . . di ngươi nói cái gì ?
Thiếu tông chủ có tin tức rồi ? Ngươi bị mất lưỡi rồi sao ? Vì cái gì không
nói sớm ? Cút ngay ! Đừng cản đường lão tử !
Tiêu Trần Vũ mừng tới toàn thân phát run, con trai của sư phụ hắn, rốt cuộc đã
có tung tích rồi . ..
Hắn nào còn thời gian để ý tới Tạ Chiến, lực lượng cơ thể nhất thời bùng phát
tới cực hạn, tốc độ làm Tạ Chiến cũng phải ghé mắt bay thẳng về phía đại điện.
Tứ Đại Thánh Sứ đang bế quan cũng gặp tình trạng tương tự, ban đầu nổi cơn
thịnh nộ một chưởng đem Tạ Chiến hất bay ra ngoài, cơ hồ sắp đánh nhau tới
nơi, giận tới tím tái mặt mày.
Nhưng để cho chúng đệ tử được đại khai nhãn giới là bốn ngừoi này vừa nghe
được một câu của Tạ Pháp Vương liền mừng rỡ tới đỏ bừng cả mặt, thân hình run
lên một cái liền biến mắt tại chỗ.
Chúng đệ tử chỉ thấy trước mắt là một mảnh mơ hồ, ù ù cạc cạc không hiểu ra
sao !
Mấy lão gia hoả này, không phải là đều ăn nhầm xuân dược nên điên hết rồi đấy
chứ ?
Hàn Trì, Dương Tiêu hai vị Thánh Giáo Sứ Giả đang sử lý công việc nội vụ, đột
nhiên lật tung cái bàn, như có lửa đốt sau mông nhảy ra ngoài cửa sổ vắt chân
lên cổ mà chạy.
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, u mê không hiểu . ..
Thiên Vương Giáo khu vực chấp pháp, Bát Đại Chấp Pháp Trưởng Lão đang thực thi
“ công lý “, uy phong lẫm liệt bỗng dưng rống to một tiếng, râu tóc dựng ngược
hướng đại điện chạy như điên tới.
Chúng đệ tử há hốc mồm mà đầu óc choáng váng . ..
Hình Điện tam tướng cũng một lượt đem công văn tài liệu trực tiếp ném ra ngoài
cửa sổ, có kẻ đụng tung vách tường chạy thẳng ra ngoài.
Chúng đệ tử nhất thời hôn mê bất tỉnh . ..
Trong đại điện, mừoi mấy vị cường giả khí tức hùng mạnh vây quanh Đường Chấn
cùng đám đệ tử vừa mới quay về, ánh mắt cơ hồ là bốc ra hoả diễm.
Tiêu Trần Vũ đứng ở chính giữa đại điện, một bộ dạng trung niên nam tử tuấn
dật nghiêm nghị, y phục trắng như tuyết làm hắn nổi bật vô cùng, khàn giọng
hỏi :
Mọi người nhất thời hô hấp trở nên dồn dập, kỳ vọng nhìn Đường Chấn.
Đường Chấn cừoi khổ nói, ném mọi chuyện toàn bộ nói ra, mấy ngày nay bọn hắn
cơ hồ là lật tung khắp nơi để tìm thông tin về Tử Thiên, mọi dữ liệu từ 8 năm
trước đều hoàn toàn trùng khớp, Đường Chấn hắn còn không tin trên đời có
chuyện trùng hợp như vậy.
Đám người kia càng nghe càng thấy hưng phấn, đến cuối cùng chính là vỗ bàn hét
lớn, hoàn toàn không có chút cường giả phong phạm nào.
Phạm Hoang khuôn mặt già nua run rẩy, hốc mắt đã có chút ẩm ướt, ngoại tôn của
hắn, vẫn còn sống ?
Thanh Long Thánh Sứ cười to nói :
Tiêu Trần Vũ đứng dậy quát lớn :
Lúc này hắn đã chẳng còn nghĩ tới gì khác ngoài việc phải tìm lại nhi tử của
sư phụ, một lệnh làm rung chuyển tông môn trước tiếp hạ xuống.
Tất cả mọi người hoảng sợ, thầm hô Tiêu Trần Vũ hắn điên rồi !
Mặc dù lúc này Thiên Vương Giáo đã hồi phục một chút nguyên khí, nếu dốc toàn
lực thì cũng đủ cùng lúc đánh bại một thậm chí là hai tông môn trong Ngũ Đại
Chính Giáo, nhưng với điều kiện đối phương không thể là Thiên Sinh Môn.
Không nói tới số lượng Võ Vương của Thiên Sinh Môn đã gần bằng bọn họ, còn có
Võ Tông là Dương Thiên toạ trấn, người này ngay cả Tiêu Trần Vũ cũng rất khó
có sức hoàn thủ.
Hơn nữa 4 đại phái kia cũng tuyệt đối không ngồi nhìn Thiên Sinh Môn bị diệt,
cũng là vì tự cứu bọn hắn mà xuất thủ tương trợ, bằng vào lực lượng Thiên
Vương Giáo bây giờ còn chưa thể chính diện đối kháng Ngũ Đại Chính Giáo liên
thủ.
Hình Điện tam tướng một trong – Hình Chiến vội vàng nói :
Không được ! Bằng vào sức của chúng ta hiện tại làm như thế là đi chịu chết
!
Không sai ! Làm như vậy cùng với tự sát cũng không gì nhau a !
Bát Đại Chấp Pháp Trưởng Lão đứng đầu – Mạc Thương Lan cũng can ngăn.
Không phải bọn hắn không nóng lòng tìm lại thiếu tông chủ, nhưng mà bây giờ
xuất binh giao chiến với Ngũ Đại Chính Giáo thực sự là muốn chết a !
Đám người cãi nhau chí choé một trận, một bên liều mạng muốn đánh một bên hết
sức can ngăn, tiếng tranh luận cơ hồ muốn xé tung cả nóc nhà.
Cuối cùng mấy người phải tốn hết sức chín trâu hai hổ mới tạm thời đem Tiêu
Trần Vũ bình tĩnh lại, huỷ mệnh lệnh xuất binh.
Lần này Tiêu Trần Vũ chính là lợn chết không sợ nước sôi, hung hăng càn quấy
áp chế mấy lão gia hoả kia, nếu lâm vào thế bí nhất định là sẽ phun ra một câu
làm mọi ngừoi nhất thời binh bại như núi đổ :
Tất cả mọi ngừoi đều có xúc động muốn chửi má nó !
Tiêu Trần Vũ ngươi là Cửu Tinh Võ Vương đấy, trong đám ngừoi chúng ta làm gì
có ai là đối thủ của ngươi ! Ngươi đây là đang uy hiếp bọn lão tử sao ?
Tứ Đại Thánh Sứ cắn răng nói, hùng hổ không chịu thua tranh luận, cùng Tiêu
Trần Vũ như mấy con gà chọi trừng mắt nhìn nhau, nếu không phải mọi người thi
nhau can lại, chỉ sợ 5 ngừoi đã ra tay đánh nhau luôn rồi.
Tiêu Trần Vũ mặc dù rất không cam lòng nhưng một mình hắn chống không được
mười mấy gã Võ Vương, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt gật đầu.
Tứ Đại Thánh Sứ nhận lệnh chuẩn bị rời đi, Tiêu Trần Vũ trầm mặc một hồi rồi
nói :
Tứ Đại Thánh Sứ thân hình run lên, có chút chua xót gật đầu, nháy mắt đã biến
mất tại chỗ.
Tiêu Trần Vũ hung hăng liếc mấy tên đệ tử đang đứng gần đó, trâu bò không coi
ai ra gì phát ra một đạo mệnh lệnh :
Chúng đệ tử sợ hết hồn, có người hai mắt trắng dã ngất xỉu tại chỗ.
Đại ca ! Ngươi tưởng tấn cấp là uống nước sao, nửa năm ba tiểu cảnh giới ? Lại
còn là tối thiểu ?
Tại sao ngưoi không đi chết đi ? Lời ngông cuồng như vậy cũng nói ra được à ?
Nhưng bọn hắn còn chưa lá gan đi chất vấn phó giáo chủ, tên nào tên nấy liều
mạng chạy về nhà tu luyện đến chết đi sống lại, còn có một ít tên khác chạy ra
ngoài chém giết lịch lãm, cố gắng hoàn thành cái nhiệm vụ muốn mạng người kia
. ..
Tiêu Trần Vũ trừng mắt nhìn mấy ngừoi Ngũ Đại Hộ Pháp, chém đinh chặt sắt hạ
lệnh :
Mọi người cấp bậc trưởng lão trở lên từng ngừoi trong vòng nửa năm phải
tăng lên ít nhất một tiểu cảnh giới, nếu không . . . hắc hắc, thoát y đứng
chào cờ trước mặt chúng đệ tử 3 canh giờ !
Cái . ..
Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, nữ tử như Hà Lân thì đỏ bừng cả mặt, cơ
hồ muốn tại chỗ trở mặt với Tiêu Trần Vũ, nhưng câu sau của hắn lại làm mọi
ngừoi chán nản không có cách nào :
Mọi ngừoi tập thể im lặng quay về, trong lòng thầm mang 18 đời tổ tông Tiêu
Trần Vũ mắng qua một lần, dùng sức bú sữa mẹ tu luyện, không dám có chút chậm
trễ nào !