Người đăng: doimatmaudo
Phong Bất Phàm chẳng qua chỉ là thần sắc có chút bi thương một lúc, nhanh như
chớp đã khôi phục lại như thường, lặng lẽ đặt mông ngồi xuống một tảng đá gần
đó, khẽ đưa mắt hướng Ngọc Âm Điện nhìn tới, vị ý thâm tường nói :
Tử Thiên cũng thả ngừoi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, sắc mặt thờ ơ, nhàn nhạt
nói :
Thật ra chuyện luận bàn giữa các đệ tử Tử Thiên đã sớm biết rồi, nhưng hắn
chẳng để ý gì cho lắm, có Du Tuyết Sang đi bẩm báo mọi việc cũng đủ rồi, hắn
nghĩ tới thăm thái sư thúc tổ mới là chuyện quan trọng, một thời gian sau sẽ
lại xuống núi lịch lãm, nếu có cơ hội liền tìm cách giúp Vương Long khôi phục
tu vi trọng tố thân thể, đồng thời tìm kiếm tung tích một loại dị năng khác để
cắn nuốt.
Hắn chán ghét nơi này !
Nói đúng ra Thiên Sinh Môn cũng không có hề cấp cho hắn chút tài nguyên gì
ngoài một bộ công pháp bắt buộc phải có cho bất cứ đệ tử nào, ngoài ra ngay cả
tìm thức ăn cũng là hắn tự kiếm lấy.
Vậy hắn vì cái gì phải đi ra đó dành thể diện dùm họ ?
Nếu là sinh tử tồn vong hắn có lẽ sẽ miễn cưỡng xuất thủ một lần, nhưng từ đó
sẽ là chấm dứt toàn bộ quan hệ của cả hai bên rồi.
Phong Bất Phàm không có nói gì thêm, lấy ra một bộ ấm trà rất xưa cũ và một
gói trà lớn đặt trên bàn đá, cẩn thận bốc một nắm trà nhỏ bỏ vào, khẽ vung tay
một cái, hơi nước xung quanh nhất thời ngưng tụ lại rót vào ấm trà, khói xanh
nhè nhẹ bốc lên, mang theo một cỗ hương thơm dịu nhẹ làm người ta sảng khoái
tâm thần.
Hắn làm mọi việc một cách chăm chú hết mức, cơ hồ giống như trời có sập xuống
cũng không để vào mắt !
Phong Bất Phàm nhẹ nhàng rót đầy một chén trà, cười nói với Tử Thiên.
Tử Thiên vâng lời ngỏ ý cảm ơn, cung kính đem ly trà nhẹ nhàng đưa lên mệng
khẽ nhấp một ngụm, nhất thời cảm thấy tâm hồn thư thái, mùi vị thanh cao nhàn
nhạt làm hắn cũng phải kinh ngạc.
Phong Bất Phàm cười khắc khổ nói :
Tử Thiên trong lòng ấm áp, chợt cảm thấy ly trà trước mắt càng thêm quý giá vô
cùng.
Phong Bất Phàm nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Tử Thiên giống như một vị ngoại
công hiền lành đang nhìn cháu mình tạo dựng tương lai.
Tử Thiên sửng sờ, rồi chợt cừoi thảm nói :
Hắn coi Phong Bất Phàm như người nhà của mình, không giấu diếm tuỳ ý nói ra
một câu, nhưng hắn lại không nhận ra, thân hình ngừoi bên cạnh bất giác đã
cứng ngắc lại.
Bạch Dương lĩnh, ngừoi ngoài nhìn vào chỉ thấy là một sơn lĩnh hoang vu không
người sinh sống, nhưng thực ra đây lại là tổng bộ của Thiên Vương Giáo năm xưa
uy chấn giang hồ.
Năm đó, bị vô số đại phái vây công, rốt cuộc Thiên Vương Giáo buộc phải rút
lui về đây hồi phục nguyên khí.
Mặc dù so với thời Sát Nhân Lão Quỷ thì vẫn không thể so sánh nổi nhưng cũng
đã hơi có chút hoả hầu, nếu lộ diện thì cũng không kém gì ngũ đại chính giáo
nữa rồi.
Thậm chí nếu xét về đám đệ tử hậu bối thì hoàn toàn vượt xa.
Bởi vì năm xưa giáo chủ Vương Tử Quân cùng Thất Tinh Hộ Vệ tử chiến cùng yêu
thú, vì thế không kịp chỉ đình người kế nhiệm mình, thiếu tông chủ lại mất
tích không rõ sinh tử, Thiên Vương Giáo chỉ có thể tạm thời hoạt động dưới
quyền Phó Giáo Chủ - Tiêu Trần Vũ.
Nhưng Phó Giáo Chủ cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều bế quan tu luyện, vì thế nội vụ
đều do hai vị Thiên Vương tả hữu sứ giả Hàn Trì – Dương Tiêu sử lý.
Lực lượng mạnh nhất Thiên Vương Giáo ngoài Thất Tinh Hộ Vệ đã hi sinh năm đó
còn lại Tứ Đại Thánh Sứ và Ngũ Đại Hộ Giáo Pháp Vương, bất cứ người nào cũng
có thực lực tiếp cận Võ Vương !
Tứ Đại Thánh Sứ cơ hồ chỉ lưu lại tổng đàn của thánh giáo thủ hộ, vì thế việc
điều binh khiển tướng đa phần rơi vào tay Ngũ Đại Hộ Giáo Pháp Vương.
Còn có Bát Đại Chấp Pháp Trưởng Lão, chuyên quản lý kỷ luật trong tông môn.
Ngoài ra Phó Giáo Chủ cũng lập ra Hình Điện là nơi chuyên nhận và chuyển giao
nhiệm vụ cho đệ tử, hơn nữa ba vị cường giả chủ trì còn được gọi Hình Điện Tam
Tướng, thực lực không hề thua kém Chấp Pháp Trưởng Lão.
Đến một ngày, Sư Vương Đường Chấn cùng mấy vị tinh anh đệ tử giống như có lửa
đốt sau mộng chạy như bay vào đại điện của Thiên Vương Giáo, truyền ra một cái
tin tức làm Tiêu Trần Vũ đang bế quan trực tiếp nhảy ra ngoài, tứ đại thánh sứ
như thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng đồng loạt như lưu tinh phi tới,
cuồng phong ầm ầm xua cho đám đệ tử gà bay chó chạy.
Thiếu tông chủ mất tích 8 năm trước có khả năng còn sống !
………….
Tạ Chiến Tạ đại pháp vương có chút lười biếng ngồi trong thư phòng sử lý một
nội vụ công việc, miệng không ngừng ngáp dài, để một gã cuồng chiến như hắn
ngồi làm việc sổ sách so với giết hắn quả thật muốn đáng sợ hơn.
Thực ra người đáng và thích hợp cho công việc này hơn dĩ nhiên là Ưng Vương
Phạm Hoang, nhưng cho dù cho Tạ Chiến hắn một vạn lượng vàng hắn cũng tuyệt
không ho he gì về việc này trước mặt đại ca.
Mọi ngừoi đều biết Phạm Hoang vì chuyện năm đó là chết tâm, cơ hồ chỉ còn lại
một ý niệm là tu luyện để báo thù, và cố gắng tìm kiếm ngoại tôn trong vô
vọng.
Vì thế không ai để cho vị đệ nhất Pháp Vương này động tới một chút việc nội sự
nào !
Tạ Chiến còn đang ngái ngủ lim dim đột nhiên bị một thanh âm hoảng hốt thở
không ra hơi doạ cho giật bắn ngừoi, không khỏi giận tím mặt, rất không có
không phong độ hung hăng vỗ cái bàn, quát lớn :
Người thị vệ kia đầu đầy mô hôi, vội vàng nói :
Hắn còn chưa kịp nói xong, Tạ Chiến đã đầu nổi gân xanh, trên mặt lại tím thêm
chút nữa, giận dữ rống lên :
Người thị vệ ngây ngẩn, cắn răng nói tiếp :
Tạ Chiến khuôn mặt cơ hồ đã biến thành trái cà tím, giận tới cả ngừoi phát
run, trực tiếp thò tay ra ngoài cửa sổ túm lấy cổ áo thị vệ, quát lên như sấm
:
Nói rồi hắn hung hăng đem người thị vệ kia ra ngoài, quay lưng chắp tay sau
mông trở vào phòng không thèm để ý tới y nữa.
Ngừoi thị vệ kia đầu đầy nước bọt, khổ sở nói :
Tạ Chiến vốn nghe hắn còn tiếp tục lãi nhãi thì hận tới ngứa răng, chuẩn bị
xông ra đạp hắn bay ra ngoài, nghe câu này vào lập tức giật mình, gật đầu đưa
tay vuốt vuốt chòm râu, hài lòng nói :
Nói rồi hắn ung dung cất bước tới một bước . ..
Người thị vệ trợn mắt há mồm, triệt để được mở rộng tầm mắt !
Hai bước . ..
Ba bước . ..
Tạ Chiến đứng sững lại trợn trọn mắt, cánh tay vì dùng lực quá mạnh mà dựt
xuống một mớ râu, há hốc miệng kinh hãi.
Đột nhiên ầm một tiếng, lão gia tử ngài trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ túm lấy
cổ ngừoi thị vệ, tiếng quát cơ hồ muốn thổi bay nóc nhà vang vọng :
Ngừoi thị vệ đáng thương nói :
Là . . . thiếu tông chủ mất . ..
Thảo ! Ngưoi vì cái gì không nói sớm ? Lăn sang một bên ! Đừng cản đường
lão tử !
Tạ Chiến trên mặt đầy hồng quang, nào có thời gian đợi hắn nói xong, tiện thể
nhét vào tay ngừoi thị vệ vài viên đan dược, sau cùng trực tiếp đá hắn sang
một bên, thân hình như sao chổi chạy như điên, trên đường vừa đi vừa hưng phấn
tru lên ngao ô ngao ô như sói tru.
Đám đệ tử đang luyện công mắt mũi trợn trọn, hai con ngươi suýt nữa bắn ra
khỏi hốc mắt, há miệng tới trật cả quai hàm, mỗi tên đều hung hăng nghĩ trong
lòng :
Lời tác giả : Xin lỗi các vị đạo hữu mấy ngày qua mạng wifi của tại hạ bị hỏng
bên không đăng chương mới được xin các vị thông cảm ! Hôm nay tại hạ sẽ ra
thêm ba chương mới để tạ lỗi với mọi ngừoi ! : )