Người đăng: doimatmaudo
Hai người im lặng bay suốt nửa ngày đường không nói với nhau một lời, đến giữa
trưa mới hạ xuống một cánh rừng nghỉ ngơi.
Tử Thiên lại thể hiện phẩm chất của một ngừoi đầu bếp ở Cổ Thạch Kỳ, nhanh như
chớp đã bắt được hai chú thỏ đem lột da, mỏ bụng, làm sạch sẽ không gặp chút
gặp khó khăn.
Hắn đem lá cây khô gom lại, lại đánh ra một chút Hải Tâm Diễm, trong nháy mắt
ngọn lửa màu xanh đã bốc lên, hắn xiên hai con thỏ đặt trên đống lửa, ánh mắt
chăm chú thỉnh thoảng lại trở mặt mà nướng.
Vương Long dở khóc dở cười, nhăn mày mắng :
Tử Thiên mỉm cười không đáp, chỉ đơn giản là chăm chú nướng thịt, mỡ thỏ chảy
xuống phát ra những tiếng xèo xèo, lúc này mới lấy ra hai lọ gia vị nhỏ xíu,
chậm rãi rắc lên thịt thỏ.
Mùi thịt nướng ngào ngạt bốc lên đầy hấp dẫn, đến cả Du Tuyết Sang tính tình
lãnh đạm cũng không nhịn được nhìn qua mấy lần, cảm thấy có chút thèm ăn, hai
mắt hiếm thấy lại toát ra một tia tinh quang.
Nàng hồ nghi nhìn sang Tử Thiên, thấy từng động tác của hắn cực kỳ thuần thục,
nét mặt không khỏi cổ quái.
Tử Thiên đem thịt thỏ đã nướng chín lấy xuống, cẩn thận xé một cái đùi thỏ đưa
cho Du Tuyết Sang, nhàn nhạt nói :
Du Tuyết Sang cau mày, trong lòng không khỏi vì thái độ lạnh nhạt của hắn mà
có chút khó chịu, bất quá nàng vẫn nhận lấy đùi thỏ, ngón tay nàng vừa chạm
vào liền rụt lại, nhăn mặt khẽ rên lên một tiếng.
Tử Thiên kỳ quái hỏi :
Du Tuyết Sang nét mặt đỏ bừng cúi đầu, lý nhí nói :
Tử Thiên hoàn toàn không biết nói gì, ngẩn ngừoi dùng ánh mắt như nhìn thấy
khủng long nhìn Du Tuyết Sang.
Võ Linh cường giả lại bị bỏng khi ăn thịt nướng ? Cái này sao nghe cũng chưa
từng nghe qua a ?
Du Tuyết Sang xấu hổ muốn chết, nàng từ nhỏ tới giờ chưa từng ăn những món dân
dã ngoài trời như vậy, hầu như chỉ toàn là rau xanh các loại hoa quả, vừa rồi
tâm trí có chút xao lãng lại quên mất vận công, ngón tay không khác gì ngừoi
bình thường chạm vạo đùi thịt vừa nướng xong, không bị bỏng mới là quái sự !
Nàng có chút thẹn quá thành giận, hung hăng đem đùi từ trong tay Tử Thiên đoạt
lấy, điềm nhiên xé một miếng thịt nhỏ cho vào miệng.
Miếng thịt vừa vào miệng không ngờ hương vị cực kỳ thơm ngon, bóng mỡ không
quá khô cũng không quá nhão, mềm mại vô cùng, phía trên lại được tẩm ướt mấy
loại gia vị đậm đà, so sánh với những món thịt nàng đã ăn ở Thiên Sinh Môn thì
đúng là một trời một vực, làm nàng khẽ kêu lên một tiếng, liên tục xé thêm
thịt thỏ cho vào miệng.
Tử Thiên mỉm cừoi nhìn nàng, cũng không có lấy gì làm bất ngờ, đột nhiên Tiểu
Viêm từ trong ngực chui ra, một miệng đầy nước miếng thòm thèm nhìn con thỏ
nướng, vậy mà kêu lên mấy tiếng như mèo :
Tử Thiên cười khổ, khẽ gõ đầu tiểu tử trong ngực, mắng nói :
Du Tuyết Sang vì tiếng kêu của nó mà dừng ăn, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của
Tiểu Viêm trong lòng lại càng cảm thấy dễ mến, liền đi tới trước mặt Tử Thiên
ôm lấy Tiểu Viêm trong ngực hắn, dịu dàng nói :
Giọng nói của nàng đã có chút hờn dỗi cùng trách móc.
Tử Thiên suýt nữa trợn rớt con mắt, trong bụng ủy khuất vạn phần, thầm nghĩ :
“ Đây là thú của ta hay là thú của ngươi ? Ngươi quản làm gì ? Mà ta cũng đâu
có định bỏ đói nó đâu cơ chứ ! “.
Nữ nhân luôn có bị hấp dẫn bởi những động vật nhỏ đáng yêu như Tiểu Viêm, ngay
cả Du Tuyết Sang cũng không ngoại lệ !
Mà tiểu tử này cũng rất giảo hoạt, cực kỳ phối hợp dụi dụi cái đầu nhỏ ngực Du
Tuyết Sang, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.
Tử Thiên lắc đầu bất lực, đem một cái đùi thỏ đưa cho Tiểu Viêm, nhưng để hắn
mở rộng tầm mắt chính là tiểu tử này không ngờ ngay cả nhìn cũng không thèm
nhìn, trực tiếp, đem cái đùi thỏ lớn hơn cả miệng của nó, ba ngụm ăn sạch, chỉ
còn một cái xương nằm chỏng cọng.
Nhìn bộ dáng thèm thuồng của nó, e rằng nếu không phải nó bây giờ còn quá nhỏ,
chỉ sợ ngay cả xương tiểu tử cũng không chừa lại !
Tử Thiên trừng mắt há hốc mồm, cừoi khổ không ngớt.
Lão tử vất cả nướng thịt còn chưa được miếng nào, hai ngừoi các ngươi đã ăn
gần hết một con thỏ, đây là cái đạo lý gì ?
Hắn đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi chỉ bắt hai con thỏ, lúc này với sức
ăn của 3 ngừoi chỉ sợ không đủ.
Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng cừoi hoà nhã, một nam tử mặc hắc y
không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau ba ngừoi, ánh mắt rực cháy nhìn
hai con thỏ nướng.
Tử Thiên giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử trên
mặt đem mặt nạ, chỉ chừa lại cặp mặt đen sâu thẳm.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là đối phương đến đây nhưng bằng vào
Nhị Phẩm Linh Hồn Lực của mình lại không phát giác được chút nào, điều này . .
. sao có thể ?
Du Tuyết Sang biến sắc, tay đã nắm chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể lập
tức động thủ.
Vương Long cũng kinh hãi không kém, vội quát lên cảnh báo :
Tử Thiên trong lòng hơi trầm xuống, nhưng lời nói vẫn nhàn nhạt không chút
tình cảm :
Nam tử đeo mặt nạ cười một tiếng, không chút cho rằng mình là ngừoi lạ ngồi
xuống bên cạnh, nói :
Ta muốn cái đùi !
Không được !
Tử Thiên không hề cho hắn mặt mũi đáp, ngươi là ngưoi mới đến ta vì cái gì lại
đưa đùi thỏ ngon nhất cho ngươi ?
Đùi thỏ là của nàng và tiểu tử này !
Cái gì ?
Nam tử đeo mặt nạ kinh ngạc trợn tròn mắt, chỉ thấy hai ngừoi kia một cái là
băng sương mỹ nhân có chút yểu điệu, cái kia lại là một ấu hổ nhỏ xíu, nhìn
thế nào cũng không ăn được nửa cái đùi thỏ, có chút dở khóc dở cừoi nói :
Huynh đệ à, ngươi không nên đùa ta chứ, hai ngừoi kia thế nào lại chiếm cả
4 cái đùi ? Cho ta một cái cũng không được sao ?
Không được !
Tử Thiên không nể tình nói.
Nam tử da mặt khẽ run rẩy, nghĩ tới mình đường đường là Võ Vương lại không
nhịn được đi tới ăn ké thịt của hai cái tiểu bối Võ Linh đã đủ mất mặt, nay
ngay cả xin một cái đùi thỏ hai ngừoi cũng không cho, còn có thiên lý nữa sao
?
Có điều đây là mình đang cầu người ta, chỉ có uỷ khuất vạn phần tháo ra mặt nạ
đem một con thỏ nướng đã mất hai cái đùi ăn ngấu nghiến.
Tử Thiên ngưng thần nhìn lại, mặc dù đối phương đã tháo mặt nạ nhưng khuôn mặt
vẫn như cũ được một lớp sương mù che lại, căn bản không thấy được gì !
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn hai ngừoi kia, chỉ cảm thấy trời đất một trận quay
cuồng suýt ngất đi.
Tiểu Viêm đem nguyên một con thỏ lớn gấp đôi cả ngừoi nó không ngừng ăn như hổ
đói, Du Tuyết thì một tay cầm hai cái đùi thỏ, một tay xé thịt ăn ngon lành,
thỉnh thoảng lại cười như không cừoi nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
Tử Thiên hoàn toàn chán nản !
Hắn căn bản lười tranh luận với ba con hàng cực phẩm này, bởi vì có tranh cũng
tranh không lại, ngay cả cảm giác đói bụng cũng bay mất, lấy từ trong nạp giới
ra một ít trái cây tưoi ăn lót dạ.
Nam tử ăn gần hết nửa con thỏ nướng, đến ngón tay cũng dính đầy mỡ, ngẩng đầu
lên nhìn Tử Thiên, hồn nhiên hỏi :
Tử Thiên suýt nữa chết sặc, ngưoi tới ăn thịt nướng của ta, bây giờ lại còn
đòi rượu, đây là cái đạo lý gì ?
Hắn ngay cả tâm tư nói chuyện cũng không có, lười nhác đem một bình rượu ném
cho y.
Tử Thiên không uống rượu, hắn không thích cảm giác mất kiểm soát đối với hành
động của mình, nhưng Vương Long lại rất có hứng thú, mặc dù hắn uống cũng
không nhiều nhưng trên đường cũng mua không ít để dành.
Nam tử mừng rỡ, không ngần ngại đem bầu rượu tu một hơi ngon lành, ra vẻ cực
kỳ thoả mãn.
Nam tử khó hiểu nhìn Tử Thiên một chút, hỏi :
Tử Thiên vô vị đáp :
Nam tử ngẩn ngơ, nhất thời cảm thấy giống như mình đang cậy già lên mặt mà ép
buộc hắn, không nhịn được có chút xấu hổ, ho khan nói :
Tử Thiên nhàn nhạt liếc hắn một cái, đáp :
Nam tử đeo mặt nạ giận tím mặt, hung hăng dựng thẳng một ngón tay chỉ vào mặt
Tử Thiên, quát :
Tử Thiên đảo cặp mắt trắng dã, có chút bất đắc dĩ nói :
Nam tử giận không chỗ đánh, hừ một tiếng đáp :
Tử Thiên lắc đầu nói :
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, ngưoi ăn thì ăn xong rồi, vậy ngưoi còn lại đây làm
gì ?
Nam tử kia tức tới thất khiếu bốc khói, nghĩ tới mình một gã Võ Vương lại phải
đi cầu một tên Võ Linh để trả nợ ân tình, cái này . . . cũng quá mức không
thực tế đi a ?
Nhưng hắn thấy Tử Thiên một bộ dạng không làm quan tâm cũng bó tay không có
cách, nghĩ thầm tuy hắn ngoài miệng nói không cần nhưng chỉ cần mình đi theo
hắn, nếu hắn gặp rắc rối gì mình liền ra hoá giải, như vậy cũng không nợ hắn
nữa rồi . ..
Nghĩ ngợi xong xuôi, nam tử đem mặt nạ lần nữa đeo vào, lười biếng đứng dậy,
chắp tay nói :
Lời nói còn chưa dứt, thân hình đã loé lên, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Tử Thiên cặp mắt lúc này mới bỏ đi một tia lo lắng được che giấu rất kỹ, mỉm
cừoi lẩm bẩm :