Người đăng: doimatmaudo
Tử Thiên cảm thấy da cổ mình giống như chạm vào một khối băng ngàn năm lạnh
buốt, sắc mặt nhất thời cứng đờ, ánh mắt khổ sáp nhìn nữ nhân trước mặt, không
nhịn được cười khổ một tiếng, nói :
Bất quá nói xong câu này chính hắn cũng cảm thấy cổ quái, trên mặt không hiện
lên vài vệt đỏ . . . ừm, toàn bộ xuân quang của nàng gần như đều ngươi nhìn
hết rồi, khụ khụ . . . cái gì không nên động cũng đã động vào luôn rồi, nếu
không phải có biến số ngay giây phút cuối cùng chỉ sợ hai ngừoi đã làm . . .
khục khục . . . e hèm đã là chuyện gạo nấu thành cơm luôn rồi !
Ngươi còn dám ở đây mặt dày nói cũng chưa làm gì có lỗi với nàng ?
Thật đúng là trái con mẹ nó lương tâm quá !
Lúc này hắn chỉ hận không thể từ dưới 18 tầng địa ngục tóm lấy tên Võ Hoàng đã
chết không biết bao nhiêu đời kia hung hăng giáo huấn y một trận, bà ngoại nó
. . . nếu không phải lúc đó lão tử giữ được chút lý trí chẳng phải đã bị nhà
ngươi hại thảm rồi sao ?
Du Tuyết Sang nhìn nam tử thường ngày vốn lạnh lùng nay lại so với cào cào còn
muốn loạn hơn, không khỏi thấy buồn cười, nhớ lại lúc đó mình bị dục hoả khống
chế, ngay cả hành động cũng không kiểm soát được, cứ giống như yêu tinh rúc
vào trong ngực hắn, bao nhiêu tư thế gợi tình lúc bình thường ngay cả nghĩ
nàng cũng không dám nghĩ tới đều hiện lên trước mắt hắn, thậm chí còn không hề
kháng cự với cử chỉ thân mật của hắn, nét mặt không đỏ bừng như bốc lửa.
Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu của mình cũng trao cho vị “ sư đệ “ này luôn rồi !
Hơn nữa là mình . . . chủ động hôn hắn a !
A a a xấu hổ chết mất !
Du Tuyết Sang cắn môi, trường kiếm trong tay theo đó hạ xuống, quay ngừoi né
tránh ánh mắt của nam tử, nhàn nhạt nói :
Tử Thiên cười khổ, hắn dĩ nhiên nhận ra nhận ra thực lực của Du Tuyết Sang bây
giờ đã không thua kém gì hắn, đồng dạng là Cửu Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, quả
thật có vốn liếng để luận bàn với mình !
Hắn khẽ thở dài một tiếng, đem tạp niệm trong đầu đẩy sang một bên, từ trong
nhẫn không gian khối đá kỳ lạ do vị Võ Hoàng kia lưu lại, trong mắt khẽ lộ ra
một tia tò mò.
Đột nhiên một thanh âm có chút suy yếu vang lên, Tử Thiên mừng rỡ nói :
Vương Long cười khổ, suy yếu đáp :
Ta cứ tưởng ít nhất cũng phải ngủ say nửa năm thời gian, không ngờ tên tiểu
tổ tông nhà ngươi lại độ được Thiên Địa Cực Cảnh, vậy mà giúp linh hồn của ta
khôi phục một chút, tỉnh lại cũng không có gì lạ !
Có điều tiểu tử ngươi vận khí thật sự làm ta không gì để nói a ! Viên đá
này đã là vật trải qua vô số tuế nguyệt nhưng sinh mệnh lực tiềm ẩn bên trong
không hề mất đi, đây là chuyện gì ?
Tử Thiên trầm mặc, cuối cùng cắn răng nói :
Vương Long đảo cặp mắt trắng dã, nói :
Tử Thiên trong lòng hoảng sợ không ngớt, Vương Long lúc còn ở đỉnh phong chính
là một vị Thánh Giả hàng thật giá thật, hơn nữa kiến thức cũng siêu cấp phong
phú, vậy mà không biết được trong viên đá này rốt cuộc là loại sinh vật gì,
thậm chí cũng không có nắm chắc thắng được nó ?
Hắn suy nghĩ hồi lâu, vẫn là kiên quyết nói :
Vương Long thở dài, chậm rãi nói :
Tử Thiên khẽ gật đầu, làm theo lời hắn, chẳng mấy chốc khối đá đã bị cắt ra
làm hai, nhưng khi nhìn thấy sinh vật ở bên trong, ánh mắt hai ngừoi lập tức
dại ra.
Một chú hổ non được bao phủ toàn thân bởi một lớp lông màu đỏ rực như lửa, mấy
chiến răng nanh lồ lộ nhìn đáng yêu vô cùng, một bộ dạng thiên chân vô tà cùng
mèo nhỏ không khác là mấy.
Vật nhỏ này cơ hồ vẫn còn rất lạ lẫm với ánh sáng bên ngoài, chân trước không
ngừng dụi dụi cặp mắt hổ, ngơ ngác nhìn xung quanh có ý sợ hãi.
Tử Thiên há hốc mồm, tròn xeo mắt dẹt nhìn vật nhỏ đáng yêu trước mặt, đầu óc
choáng váng.
Cái này nhìn chỗ nào cũng không giống quái vật hung dữ gì, so với sủng vật còn
muốn đáng yêu hơn mấy phần.
Vương Long trong không gian ý thức của Tử Thiên con ngươi cơ hồ rơi trên mặt
đất, đặt mông ngồi bệt xuống tại chỗ, choáng váng suýt nữa ngất đi.
Vật nhỏ kia sợ hãi nhìn đông ngó tây, đột nhìn thấy Tử Thiên đứng một bên,
nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ, kêu lên một tiếng non nớt, chập chững chạy đến
nhào vào ngực hắn, dụi dụi cái đầu nhỏ lộ vẻ thân thiết.
Tử Thiên ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, cừoi khổ nói :
Vương Long đầu óc vẫn còn đang lơ lửng trên cửu trùng thiên, hồi lâu mới nói :
Tử Thiên ngạc nhiên nói :
Hắn thực sự biết không nhiều về các chủng tộc yêu thú, lúc này căn bản không
hiểu ra sao.
Vương Long gật đầu nói với vẻ phức tạp :
Tử Thiên sắc mặt trở nên ngưng trọng, ngay cả Võ Thiên khi Xích Diệm Ma Hổ tộc
ở thời cực thịnh cũng có không ít, đây nói lên cái gì ?
Coi như là bá chủ giới yêu thú cũng không phải lạ rồi !
Tử Thiên cũng mỉm cười, bàn tay vuốt ve tấm lông mềm mại trên ngừoi ấu hổ,
trầm ngâm một chút rồi nói :
Vật nhỏ trong tay không ngừng kêu lên những tiếng non nớt, cái hiểu cái không
cuộn mình nằm trong ngực Tử Thiên, vẻ mặt cực kỳ thoả mãn.
Tử Thiên dở khóc dở cười, mình từ khi nào lại thành bảo mẫu rồi a ?
Vương Long nghiêm túc nói :
Nói rồi hắn đem một viên đan dược màu đỏ sậm đưa cho Tử Thiên nói :
Tử Thiên gật đầu, đem viên thuốc nhét vào miệng Tiểu Viêm, cười nói :
Ánh mắt hắn có chút phức tạp, nửa năm trước hắn chỉ là một gã Võ Sư còn đang
phấu đấu đạt tới Võ Chuyển, bây giờ đã là Võ Linh Đỉnh Phong, cách Võ Quân chỉ
có một bước, cơ hồ đã không kém một ít yếu kém cấp bậc trưởng lão.
Lúc này quay về chỉ sợ mấy lão bất tử kia sẽ bị hù chết tại chỗ mất . ..
Tử Thiên khẽ thở dài, trước hết đi ra thác nước gần đó tắm rửa một chút tẩy đi
máu dính trên ngừoi, lấy từ trong nạp giới ra một bộ hắc bào mặc vào người,
Thanh Long Cổ Kiếm đeo sau lưng rồi mới cùng Du Tuyết Sang theo đường quay về
Thiên Sinh Môn.