Người đăng: doimatmaudo
Trong khu rừng ngay cạnh di tích của vị Võ Hoàng, Sư Vương Đường Chấn lão gia
tử đang tức tới râu tóc dựng ngược, không nghiến răng trợn mắt rít gào nói,
tiện thể dơ chân đá Cố Bách Chu xui xẻo đang đứng gần đó như đằng vân giá vũ
bay ra ngoài.
Mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của y muốn cười mà không dám hé răng,
Bàng Hạo chỉ thấy sống lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi, ấp a ấp úng nói :
Hắn còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Đường đại hộ pháp lão gia tử đã đầu nổi
gân xanh, một cước đá ra, thiếu chút nữa đánh gãy luôn sống lưng mình, gào
thét tới nước bọt văng tung toé :
Ngươi sơ xuất ? Sơ xuất cái đầu ngươi ! Ngươi là Lục Tinh Võ Quân, hắn chỉ
là Cửu Tinh Võ Linh, lại còn đang trọng thương, ngươi như thế nào lại còn đánh
thua hắn ? Ngươi . . . ngươi đồ khốn nạn này còn mặt mũi để đi về đây sao ?
Còn không cút đi cho khuất mắt ta !
Ai zaaa . . . Sư Vương, ta . . . không kịp phản ứng a . ..
Cút !
Ái . . . lão gia tử, ta thật là . ..
Cút ! Còn chưa cút ? Được lắm ! Tốt tốt tốt . ..
Hiển nhiên cái chân lại đạp xuống, Bàng Hạo chật vật ôm đầu bỏ trốn.
Đám người Lâm Giai phía sau câm như hến, ôm suy nghĩ “ im lặng là vàng “ không
nói gì, nhưng trên mặt đã là đầy vẻ khổ sáp.
Đường Chấn lão gia tử giận tới thở hồng hộc không ngừng, trừng mắt quát lớn.
Nhất thời đám người kia như được đại xá, mỗi ngừoi một hướng thi nhau bỏ chạy,
chỉ hi vọng cách càng xa vị tổ tông này càng tốt.
Chu Thông vừa chạy vừa lẩm bẩm :
Đường Chấn còn đang gào thét tới khói bụi mù mịt đột nhiên thân hình cứng đờ
như bị sét đánh, chân tay vậy mà dừng lại trên không trung, hồi lâu mới giống
như bị điện giật nhảy dựng lên, đột nhiên từ trong rừng nhảy vọt ra túm lấy cổ
Chu Thông, kích động đến mức quát thẳng vào mặt hắn :
Chu Thông bị nước bọt lão gia tử phun đầy mặt, đầu nổi hắc tuyến nói :
Đường đại hộ pháp cứng đờ cả ngừoi, nhất thời rống lên như sư tử ( hắn vốn là
sư tử mà :v ) nói :
Chu Thông đáng thương ngay cả thở cũng khó khăn, nhưng hắn nào còn thời gian
để ý tới chuyện nói, bây giờ mới nghĩ tới mình có thể đã bỏ quên một chuyện
quan trọng, liều mạng nói :
Những tưởng nói xong sẽ được tha nào ngờ lão gia tử lại nổi cơn giận lôi đình,
quát lớn :
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, bởi vì vừa rồi hắn đã vận dụng thần thức
tìm kiếm ở phạm vi tối đa, nhưng đến cả cái góc áo của tiểu tử kia cũng không
có tìm được.
Chu Thông cười khổ khuyên :
Hắn còn chưa kịp nói xong, Đường Chấn đã giận tím mặt, một cái tát phiến bay
hắn, gầm lên :
Đường lão gia tử mắng tới nước bọt văng tứ tung như mưa phùn, hồi lâu mới
trừng mắt nhìn đám người Cố Bách Chu đang run cầm cập, nghiến răng nghiến lợi
nói :
Cả đám người ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, sợ hãi bỏ chạy như điên,
còn chưa chạy được bao xa, đã bị tiếng lão gia rít gào từ phía sau đã truyền
tới làm cho mặt mũi méo xẹo :
Thương thể lần này thật sự rất nặng, kém một chút liền đem hắn biến thành phế
nhân.
Đặc biệt là trận đấu với Bàng Hạo, hắn gần như là đem toàn bộ sinh cơ chuyển
thành lực lượng mới không bỏ mạng.
Nếu không phải hắn có thần thể và Đại Phạm Kim Cương Công kéo dài hơi tàn, lại
từng độ qua Thiên Địa Cực Cảnh, được vạn vật gánh bớt một phần áp lực chiến
đấu, chỉ sợ hắn cũng không kiên trì được đến lúc này.
Dù vậy khi hắn tới đây gần như cũng là chật vật không chịu nổi, nhưng thương
thể lần này muốn khỏi hẳn không có 10 ngày nửa tháng là không thể, hắn dựa vào
dược liệu và thần thể trị thương cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục được 3 thành.
Đây đã là kỳ tích, nếu là người bình thường chịu loại thương thể này coi như
mạng lớn không chết chỉ sợ 3 tháng cũng đừng mơ rời khỏi giường !
Nhưng một trận đấu với Bàng Hạo cũng cho hắn không ít bài học, từ khi thôn phệ
được dị năng, trong cùng thế hầu như không có ai là đối thủ của hắn, thay vào
đó là lớp cường giả thế hệ trước !
Làm cho trong lòng hắn có chút tự mãn của người trẻ tuổi, nhưng khi gặp được
Bàng Hạo hắn lại nhận ra thực lực của mình vẫn còn thiếu rất nhiều, cho dù
trong cùng thế hệ cũng có nhiều người có thể tranh phong thậm chí là thắng
được mình chứ đừng nói là mấy lão quái vật cấp đã tu luyện cả trăm ngàn năm
kia.
Ngươi là thiên tài vô địch cùng cấp ? Tốt a ! Nhưng ta chỉ cần phái ra một
nhân vật có thời gian tu luyện hơn ngươi gấp chục lần liền có thể một chưởng
chụp chết ngươi !
Ngươi 16 tuổi là Võ Linh Đỉnh Phong ? Vậy thì có làm sao ? Coi như ngươi 16
tuổi là Võ Vương Đỉnh Phong, chỉ cần ta vứt mặt mũi dùng tu vi Võ Tôn liền có
thể dùng một ngón tay đè chết ngươi !
Nếu ngươi là Võ Thánh Đỉnh Phong . . . vậy thì bỏ đi, chúng ta có muốn cũng
chẳng làm gì được ngươi nữa rồi . . . ừm . . . mấy lão gia hoả chúng ta cũng
không ngại sống lâu một chút, không cần phải tự đi tìm chết a !
Quản ngươi moá nó ngươi là thiên tài hay là phế vật, chỉ có nắm đấm to mới
quyết định được !
Đây chính là giang hồ !
Thiên tài vạn năm có nhưng chỉ gặp phải một lão quái vật tư chất bình thường
nhưng tu luyện cả mấy ngàn mà không có thế lực sau lưng chống đỡ thì chết là
cái chắc !
Làm gì có kẻ nào muốn nhìn thấy kẻ khác mạnh hơn mình ?
Ngộ ra điều này làm đạo tâm của hắn càng thêm hoàn thiện không ít, sau này con
đường võ đạo chi lộ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều !
Dù sao Thiên Sinh Môn chẳng qua cũng chỉ bá chủ ở trong phạm vi Ô Long đế quốc
mà thôi, nếu là đem ra so sánh với những siêu cấp tông phái bên ngoài thì ngay
cả cái rắm cũng không bằng !
Tử Thiên đứng dậy ý muốn đi ra ngoài cửa động hít thở một chút, đột nhiên cảm
thấy trước cổ một trận mát lạnh, một chuôi trường kiếm trắng như tuyết đã kề
sát vào yết hầu của mình.