Người đăng: doimatmaudo
Tử Thiên nhìn thấy Bàng Hạo tránh được công kích bằng linh hồn lực của mình
cũng có chút thất vọng, không nhịn được cười khổ một tiếng.
Linh hồn của hắn vừa rồi trải qua hấp thụ máu cổ phượng đã nhất cử nhất động
đột phá lên Nhị Phẩm Linh Hồn Lực, đã có thi triển một ít yếu kém nhất công
kích linh hồn.
Lực lượng linh hồn coi như là thủ đoạn còn đầy đủ chiến lực nhất của hắn,
chính là bài tẩy hắn giữ lại để đối phó với Bàng Hạo, bởi vì Tử Thiên biết chỉ
bằng võ đạo của hắn, coi như mở ra Sát Thần Lực cũng không có tư cách đánh một
trận với Bàng Hạo.
Đáng tiếc cảm giác của y thật sự quá tốt, dĩ nhiên tránh được công kích linh
hồn của hắn trong gang tấc.
Tử Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm lãnh liệt, hắn quả thật không muốn
tới thủ đoạn cuối cùng này, nhưng bây giờ hắn không có lựa chọn.
Bàng Hạo khuôn mặt khó khăn lắm mới lấy lại sự trấn định, lúc này cất bước đi
tới, lạnh lùng nói:
Tử Thiên mắt điếc tai lơ, từ sâu trong huyết mạch một cỗ khí tức cuồng bạo
từng tia từng tia trỗi dậy.
Từ sau khi hắn luyện hoá một giọt máu Cổ Phượng, trong máu của bản thân liền
có một tia Cổ Phượng chi lực, hoá thành một bộ phận tinh huyết của hắn.
Đem những tia màu huyết này thiêu đốt, nhất thời có thể hoá thành một cỗ lực
lượng khổng lồ !
Đó là cũng bởi vì tu vi của Tử Thiên quá thật đây cũng có thể coi như là khả
năng duy nhất của Cổ Phượng Chi Huyết mà hắn có thể vận dụng.
Máu Cổ Phượng ! Thiêu đốt !
Lực lượng nóng bỏng liều mạng rót vào cơ thể hắn, nhiều tới mức làm cho Tử
Thiên có một loại cảm giác nếu hắn không lập tức toàn lực động thủ tiêu hao
năng lượng, coi như hắn có thân thể là Tôi Tuỷ Đại Viên Mãn cũng không chịu
đựng được phải bạo thể mà chết.
Hai mắt hắn trở nên đỏ như máu, rút ra Thanh Long Cổ Kiếm, 2 chiêu kiếm trước
củaToàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng toàn bộ bạo phát, mũi kiếm sắc bén
mang theo cuồng phong điên cuồng hướng Bàng Hạo hung hăng công kích đến !
Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng là bộ đấu kỹ cực kỳ thâm áo, luyện tới
đại thành liền có thể từ chưởng thức biến thành kiếm chiêu, thiên biến vạn
hoá, vô cùng vô tận, uy lực liền tăng gấp đôi !
Bàng Hạo trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng thì mũi kiếm đã cách bản
thân không đến sáu thước.
Cuồng phòng rít gào cơ hồ muốn đem y hoàn toàn nuốt chửng !
Bàng Hạo bi kịch rồi !
Y vốn cho rằng Tử Thiên đã là đèn khô dầu kiệt, phòng bị căn bản gần như là số
không !
Ta kháo ! Thằng này không phải ngay cả đứng cũng khó khăn sao ? Như thế nào
bây giờ lại sinh long hoạt hổ ?
Thiên a ! Đây là cái chuyện gì ?
Thực ra cũng không thể trách y, người ngoài nhìn vào tràng chiến này coi như
là đầu heo cũng nhìn ra được không cân sức trong này.
Một cái Võ Linh Cửu Tinh bị trọng thương đấu với một gã Lục Tinh Võ Ngân ở
trạng thái toàn thịnh . . . nếu là có kẻ hỏi trận này ai thắng, nhất định sẽ
bị một đám người chửi tới mặt đầy nước bọt !
Bàng Hạo có thể “ kiên trì “ tới giờ, đã là cực kỳ hiếm có a . ..
Y liều mạng thúc dục đấu khí trong cơ thể, đánh ra mấy đạo chưởng ấn trắng như
tuyết, đau khổ đón đỡ, nhưng chưởng ấn vừa mới va chạm với mũi kiếm liền đã bị
cuồng phong sắc bén cắt thành mảnh nhỏ.
Bàng Hạo cảm thấy trước ngực đau xót, kiếm phong vô hình cắt ngang qua một vết
thương dài.
Y khẽ cắn răng một cái, đem toàn sức lực nhảy ra ngoài, sắc mặt tím tái, hầu
như vừa mới được lôi từ quỷ môn quan trở về.
Thiết nghĩ nếu vừa rồi hắn phản ứng chậm chút, kết quả nhất định sẽ là bị tiên
kiếm cắt ra làm đôi.
Tử Thiên bạo rống một tiếng, hung hăng không sợ chết liều mạng truy kích, bởi
vì hắn biết, thiêu đốt máu Cổ Phượng rất hạn chế về thời gian, một khi tăng
phúc chấm dứt, chính là thời điểm hắn và Du Tuyết Sang phải chết.
Bàng Hạo nhất thời bị ép đến không thở nổi, căn bản không dám cùng Tử Thiên
liều mạng, vận dụng một thân công phu không ngừng né tránh thế công mãnh liệt.
Tử Thiên điên cuồng thúc dục Hải Tâm Diễm trong thể nội, tả thủ đánh ra một
đoàn hoả diễm xanh biếc về phía Bàng Hạo, nhiệt độ kinh khủng từ đó tràn ra
làm mọi người không khỏi biến sắc.
Bàng Hạo mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặc dù y thực lực không tồi, thủ đoạn vô
số nhưng bảo y đi đối kháng với dị hoả thì cho hắn mượn thêm một lá gan hắn
cũng không dám.
Nói đùa cái gì, đấy là thiên địa hoả diễm, đừng nói là một cái Võ Quân nho nhỏ
như ta, coi như Võ Tông đến đây cũng không dám vỗ ngực đi ra dùng thân thể đối
kháng.
Vừa đau khổ né tránh dị hoả công kích, trong lòng Bàng Hạo càng là không ngừng
điên cuồng kêu khổ : “ Lão thiên ! Lão thiên ! Đây là cái chuyện gì a ? Chỉ là
một cái mao đầu tiểu tử thôi mà, vì cái gì trên người lại toàn thủ đoạn nghịch
thiên vậy ? “.
Chẳng qua nãy giờ hắn đã bị Tử Thiên thực lực đả kích không ít, sớm đã chết
lặng không nói nên lời . ..
Y quả thật cực kỳ nghẹn khuất, bị một cái tiểu tử tuổi còn nhỏ hơn mình đánh
tới không có lực hoàn thủ như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời a.
Bàng Hạo rống lên một tiếng, liều mạng đánh một chưởng phản kích, ý muốn lấy
công làm thủ, hoá khách thành chủ, tạo cho mình cơ hội thở dốc.
Tử Thiên nửa bước không lùi, vung quyền đánh trả, một đạo long đầu hung tợn
trong nháy mắt liền ngưng tụ nơi đầu quyền, hung hăng đánh về phía Bàng Hạo.
Phốc !
Một tiếng trầm đục, Bàng Hạo thân hình như diều đứt dây bị đánh bay về phía
sau, miệng phun máu tươi, ngũ tạng cơ hồ đảo lộn, trong lòng kinh hãi muốn
chết.
Đậu moá ! Đây còn là con người sao ?
Đừng nói là hắn, đám người Lâm Giai, Cố Bách Chu vẫn còn đang than ngắn thở
dài vì thương tiếc nhân tài cũng đang há hốc mồm không ngậm lại được, cảm giác
tròng mắt đều rơi trên mặt đất.
Cố Bách Chu hai mắt dại ra, hồi lâu tỉnh lại thấy mấy tên kia mặt mày vẫn đơ
như trái bơ, đầu đầy hắc tuyến, không giữ hình tượng chửi như điên :
Thanh âm đáng khinh của hắn truyền vào tai mấy người Lâm Giai, bốn người không
khỏi bừng tỉnh vội vàng nhảy sang một bên, tận lực tránh xa hắn một chút, hai
mắt khinh bỉ nhìn hắn, trên mắt cơ hồ hiện lên một cái biểu tình “ Đừng nhìn
ta ! Ta không có quen biết con hàng này ! Thực sự là không có quen . . . “
Bàng Hạo đang khó khăn giữ vững thân hình, nghe một câu chói tai của Cố Bách
Chu không ngờ lại lảo đảo một cái suýt nữa từ trên không rơi xuống, giận tới
thất khiếu bốc khói, kém một chút liền phun ra một ngụm tươi, ánh mắt hung tợn
trừng trừng nhìn Cố Bách Chu.
Một cái nam tử cao to lực lượng thực lực đạt tới Võ Ngân Nhị Tinh, tên là Chu
Thông cười chế giễu nói :
Hai chữ bội phục hắn cố tình nhấn thật nặng, đầy vẻ khinh bỉ.
Bên cạnh hắn, một nữ tử thanh tú cũng không khỏi chế nhạo nhìn Cố Bách Chu,
cười nhạt nói :
Bàng Hạo càng nghe càng chỉ muốn lao xuống đem Cố Bách Chu hung hăng tháo
thành tám khối, tức tới muốn nổ cái bụng.
Moá ! Ngươi đây là đang vũ nhục chúng ta sao ?
Dùng thực lực Lục Tinh Võ Ngân đi giết một cái thoát lực Võ Linh cảnh, lại còn
muốn xúm lại ỷ đông hiếp yếu . . . đúng là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ
hơn, da mặt này quả thật mấy lão bất tử đang bế quan trong tông môn cũng đuổi
không kịp a !
Cố Bách Chu bị mắng tới máu chó xối đầu, sắc mặt sớm đã biến thành trái cà
tím, nghe xong không khỏi muốn muốn kêu trời một tiếng, chỉ thấy khí tức đầy
ngực muốn hôn mê bất tỉnh.
Bàng Hạo cố nèn khí huyết đang sôi trào trong người, hít sâu một hơi, trầm
giọng nói :
Đấu khí trong cơ thể hắn toàn lực bạo phát, mơ hồ đã tới Lục Tinh Võ Quân đỉnh
phong, chỉ kém một chút liền đặt chân vào cảnh giới Thất Tinh.
Hơn nữa đấu khí của Bàng Hạo cũng cực kỳ tinh thuần, hồn hậu vượt xa đồng cấp,
e rằng ngay cả Bát Tinh Võ Quân xuất hiện cũng không dám vỗ ngực nói là có thể
đánh bại hắn.
Tử Thiên mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là nếu Bàng Hạo đánh nghiêm
túc, thì ngay cả khi hắn ở thời đỉnh phong cũng không thắng nổi, cùng lắm cũng
chỉ toàn thân trở ra.
Muốn đánh thắng Bàng Hạo, trừ phi đột phá tới Võ Quân cảnh !
Cố Bách Chu thở dài một hơi, có chút phức tạp nhìn Bàng Hạo nói :
Lâm Giai gật đầu nói :
Nên biết Thiên Vương Giáo năm xưa chính là đệ nhất tông phái trên đại lục, so
với viễn cổ bát tộc thành viên còn mạnh hơn một phần, mặc dù lúc này suy yếu
trầm trọng, nhưng tuyển trọng vẫn là tinh anh trong tinh anh, chính xác là một
đám yêu nghiệt biến thái tới không thói thường, mà Bàng Hạo có thể được đám
thiên tài này tung hô đến như vậy, cũng đủ biết thực lực của hắn mạnh đến mức
nào.
Chu Thông đột nhiên vừa như nhớ tới điều gì, không kìm được ảm đạm cúi gầm
mặt, lí nhí nói :
Nghe tới hai chữ “ thiếu chủ “ này, cả đám người Lâm Giai đều là sắc mặt trầm
xuống, hai mắt hiện lên vẻ hổ thẹn thống khổ, im lặng không nói lời nào.
Thiên Vương Giáo của họ vì sự hi sinh của giáo chủ tiền nhiệm mà trong lòng
vẫn hổ thẹn vô cùng, vì thế dù là trong hoàn cảnh khó khăn nhất cũng liều mạng
bảo toàn cho huyết mạch duy nhất của ngài, hơn nữa vị thiếu chủ này thiên phú
từ nhỏ có thể nói là kinh hãi thế tục, chỉ mới gần 7 tuổi cơ hồ đã đem nửa cái
tàng thư các ( giống như thư viện ý :v ) thông tin của tông phái ghi nhớ.
Thậm chí tốc độ ngộ đạo cũng nhanh tới mức không thuộc về loài người, mặc dù
chưa tu luyện cũng đã không thua một vị Võ Chuyển cảm ngộ.
Nhưng không nghĩ tới trời cao đố kỵ anh tài, mặc dù vẫn chưa thể khẳng định
chắc chắn nhưng đã 10 năm trôi qua, chỉ sợ thiếu chủ sớm đã không còn tồn tại
sau trận chiến năm đó . . .