Tử Thiên Vs Bàng Hạo


Người đăng: doimatmaudo

Đám người Thiên Vương Giáo ngoài Bàng Hạo ra sắc mặt đều đã kịch biến, da đầu
ít nhiều không khỏi run lên, ánh mắt kinh sợ nhìn Tử Thiên như quái vật.

Ba người kia thực lực nếu liên thủ so với Ngũ Tinh Võ Quân bình thường thì
không yếu hơn chút nào, nói trắng ra là mạnh hơn một đường còn không sai biệt
lắm, hai người Nhị Tinh Võ Quân và hai ngừoi khác lại là Tam Tinh Võ Quân.

Bốn người liên thủ ngay cả Cố Bách Chu cũng có thể miễn cưỡng đánh hoà, nắm
chắc có thể chiến thắng bọn họ trong đám người chỉ sợ ngoài Bàng Hạo ra không
ai dám vỗ ngực khẳng định.

Vừa rồi giao thủ với Tử Thiên hơn 10 chiêu cũng không có rơi xuống hạ phong,
thậm chí là có chút áp đảo hắn không chịu nổi, mọi người trong đều hưng phấn,
nhưng nháy mắt một cái liền bị hắn dùng kiếm pháp và kim sắc phật thủ khủng bố
đánh cho nằm bò trên đất, cái này căn bản đã vượt ra khỏi phạm vi đo lường của
bọn hắn.

Thằng này không phải là Cửu Tinh Võ Linh sao, như thế nào có thể mạnh như vậy
a ?


  • Được rồi ! Từ phía sau truyền đến một tiếng thở dài, Bàng Hạo vẫn đang quan
    sát chiến đấu lúc này cũng không nhịn được đành phải ra tay ngăn lại, nếu
    không hắn sợ tất cả mọi ngừoi ở đây đều bị thanh niên yêu nghiệt kia giết
    sạch.

Cố Bách Chu mấy người thấy vậy cũng lui về phía đem đan dược chữa thương cho 4
người kia nuốt vào.


  • Vị tiểu huynh đệ này ! Nếu ngươi chịu giao ra Thanh Liên Đài và gia nhập
    tông phái của chúng ta, bọn ta tuyệt đối sẽ không hại tính mạng của ngươi và
    nữ tử kia !

Bàng Hạo trầm giọng nói, y đây là cũng tiếc thiên phú cùng khí khái của Tử
Thiên, mới đem hận thù giữa hai phái bỏ qua một bên, ý muốn đem hắn thu vào
tông môn của mình.

5 người kia nghe y nói vậy cũng giật mình, bất quá cũng không có phản bác,
chưa nói tới thực lực mình không phải đối thủ của Bàng Hạo, đối với Tử Thiên
cũng là nể phục lẫn phức tạp, nếu không phải vì hận ý với Thiên Sinh Môn, bọn
họ cũng đã hùa theo đem hắn kéo vào Thiên Vương Giáo từ lâu rồi.

Tử Thiên nghe y nói vậy cũng ngây ngẩn cả người, cười nói :


  • Đạo hữu ! Ngươi nói vậy chẳng phải là muốn ta phản bội sư môn sao ?

Bàng Hạo khẽ lắc đầu mỉm cười nói :


  • Thiên Sinh Môn ao nhỏ không chứa nổi các hạ, hơn nữa ngoài mặt xưng là
    chính giáo nhưng bên trong đã thối nát không chịu nổi ! Chỉ có tông phái của
    ta mới đủ sức bồi dưỡng ngươi !

Tử Thiên cười lạnh nói :


  • Các hạ nói Thiên Sinh Môn đã thối nát, ý là muốn nói tông phái của các
    ngươi mới là danh môn chính phái ?

Thực ra không cần Bàng Hạo phải nói, Tử Thiên cũng đã sớm nhận ra Thiên Sinh
Môn cái gì lãnh tụ chính đạo chó má đều chỉ hư danh, mấy lão gia hoả kia tự
thiếp vàng lên mặt mình, nhưng hành vi lẫn nhân phẩm đều chẳng khác gì ma
giáo.

Bàng Hạo nghe hắn nói vậy, không khỏi trầm ngâm một lát, hồi lâu mới nói ra :


  • Tông phái của chúng ta không phải chính giáo cũng chẳng phải ma đạo, không
    quan tâm lời nói của người ngoài, nhưng hành sự không thẹn với lòng, thế là đủ
    !


  • Hay ! Nói rất hay !


Tử Thiên cười sảng khoái, cảm nhận đạo tâm của mình lại càng thêm vững chắc
như núi, tâm cảnh cũng tiến thêm một bước hoàn mỹ, câu nói “ hành sự không
thẹn với lòng “ chính là đánh trúng suy nghĩ của hắn.

Bị người khác nói là yêu ma ? Thì có làm sao ?

Được người khác tồn thờ như một vị thần ? Thì đã như thế nào ?

Yêu ma bị người khác mang tâm muốn giết, chính đạo hay đế hoàng cũng không
khác gì, vì căm ghét, vì đố kỵ, vì tham lam, vì tiền tài, vì danh vọng . . .
vì thế chính ma căn bản chỉ là một cách gọi, không thể nói lên bất cứ cái gì.

Ngươi có thể được mọi người tôn sùng đến cực hạn, nhưng rồi nếu một ngày những
người đó có thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không yên ổn !

Chính ma quy tắc . . . tất cả đều là rác rưởi ! Chỉ có thực lực mới có thể
quyết định vận mệnh !

Thế gian ẩn chứa vô vàn thị phi trắng đen, chỉ cần hành sự không thẹn với
lòng, vô uý vô kỵ, đạo tâm kiên định, mới có thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao.

Tử Thiên trong nháy mắt ngộ đạo, tu vi Cửu Tinh Võ Linh Đỉnh Phong cũng kịch
liệt sôi trào, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tu thành Võ Ngân cảnh giới.


  • Đạo hữu ! Tấm chân tình của ngươi ta nhận, đáng tiếc mặc dù tại hạ không
    muốn tiếp tục làm môn hạ của Thiên Sinh Môn, sau này rời đi chỉ muốn một thân
    một mình ! Thứ lỗi !

Tử Thiên khom người nói.

Bàng Hạo lộ ra vẻ làm khó, bất đắc dĩ nói :


  • Tiểu huynh đệ ! Không nên vì cảm xúc nhất thời mà huỷ hoại tiền đồ a !
    Ngươi nên biết nếu ngươi không tiếp nhận đề nghị của chúng ta, Bàng Hạo cũng
    chỉ có thể ra tay đem ngươi kia diệt sát !

Tử Thiên vẻ mặt lạnh như băng, lãnh đạm nói :


  • Đạo hữu không cần nhiều lời, mỗi người có đạo của mình ! Chúng ta đều là võ
    giả, không bằng dùng võ lực để nói chuyện !

Bàng Hạo biết không thể khuyên được Tử Thiên, vẻ mặt buồn bã thở dài hỏi :


  • Nếu đạo hữu đã cố chấp như vậy, Bàng Hạo chỉ có thể đắc tội !

Nói rồi y tiến lên một bước, một bộ dáng phong vân khinh đạm, đấu khí hùng hậu
từ trong cơ thể tràn ra làm người ta phải giật mình kinh hãi.


  • Đạo hữu ! Mời !

Bàng Hạo song thủ hai đưa lên, khẽ nói.

Tử Thiên hai mắt ngưng trọng nhìn Bàng Hạo, người này tu vi cực mạnh, thâm
tàng bất lộ tuyệt hơn xa đám người vừa rồi cùng hắn giao thủ.
Đám người Cố Bách Chu, Lâm Giai im lặng nhìn Bàng Hạo ra trận, trong bụng cảm
khái không thôi, biết Bàng Hạo lúc này chính là cho Tử Thiên một sự tôn trọng
của cường giả với cường giả, thực lực của Tử Thiên ở lúc toàn thịnh có lẽ có
thể chân chính đánh với Bàng Hạo một trận, đáng tiếc lúc này hắn lại bị thương
chưa lành, vì thế Bàng Hạo mới cho hắn một cơ hội xuất thủ trước.

Tử Thiên hít sâu một hơi, kim sắc huyết hà trong thể nội lập tức vận chuyển,
một cỗ lực lượng sát phạt hung bạo nháy mắt liền rót vào kinh mạch cơ thể hắn.

Mở ra Sát Thần Lực !

Khí huyết trong người Tử Thiên điên cuồng sôi trào, thân thể tràn ra kim quang
chói mắt, thân hình nhanh như chớp xuất hiện trên đỉnh đầu Bàng Hạo, một cái
thanh long thủ mang theo vô số đạo ấn quyết hung hăng đập xuống đỉnh đầu đối
phương.

Hải Tâm Diễm từ trong kinh mạch trên cánh tay điên cuồng vận chuyển cùng một
chỗ quấn quanh lấy thanh long thủ, cơ hồ muốn đem cả động phủ toàn bộ đánh
sập.

Hắn lúc này thậm chí ngay cả chân nguyên lực lượng của thân thể Tôi Tuỷ Đại
Viên Mãn cũng đã toàn lực rót vào một chiêu này, uy lực đủ để diệt sát cả Lục
Tinh Võ Quân sơ kỳ.

Chỉ có điều Tử Thiên mặc dù mạnh nhưng Bàng Hạo dù sao cũng là thiên tài của
Thiên Vương Giáo, đấu kỹ mạnh hơn hắn, lại có trưởng bối chỉ điểm, không nói
tới tu vi Lục Tinh Võ Quân lúc này của y đã mạnh hơn hắn, cho dù là Bát Tinh
thậm chí Cửu Tinh Võ Quân muốn thắng Bàng Hạo cũng phải trổ hết vốn liếng.

Vẻ mặt Bàng Hạo không vì áp lực của thanh long thủ mà thay đổi, thân thể chấn
động, đấu khí hùng hậu trên người trong nháy mắt liền ngưng tụ lại, sau đó
vung quyền đáp trả, bạch quang nhất thời loé lên, mạnh mẽ va chạm với thanh
long thủ.

Quyền thủ nộ chấn, mặt đất trong động phủ khẽ rung chuyển, không khí trong
nháy mắt liền bị chấn nổ.

Đám người Lâm Giai, Cố Bách Chu định thần nhìn lại, quả nhiên thấy một đạo
thân ảnh có chút chật vật lùi lại mấy chục bước, không khỏi thở dài một hơi.

Tử Thiên khó khăn ổn định thân hình, trong lòng lạnh buốt như băng, mặc dù lúc
này hắn bị thương chưa khỏi nhưng vẫn có thể liều mạng với Lục Tinh Võ Quân,
một chiêu vừa rồi cơ hồ rút cạn một thân đấu khí của hắn vậy mà vẫn vô pháp
làm Bàng Hạo bị thương ?

Căn bản có phần thắng !

Bàng Hạo vẫn đứng vững vàng như cũ, chỉ cảm thấy đầu quyền có chút đau, nhíu
mày nhàn nhạt nói :


  • Đạo hữu ! Ngươi nếu là ở toàn thịnh, quả thật có thể làm ta kiêng kị mấy
    phần, đáng tiếc lúc này ngươi không khác gì đèn cạn dầu, một quyèn vừa rồi ta
    chỉ dùng có 7 thành lực ! Thứ cho Bàng Hạo nói thẳng . . . nếu tại hạ thực sự
    dùng toàn lực, một quyền vừa rồi ít nhất có thể đánh ngươi thành phế nhân !

Tử Thiên im lặng, cũng không có phản bác lời y nói, ánh mắt rét lạn, mi tâm
chợt loé lên một đạo hào quang khác thường.

Đột nhiên Bàng Hạo sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, thân hình nhảy vụt
lên, ngay tại chỗ hắn vừa đứng hiện ra một đạo mũi tên được linh hồn lực ngưng
tụ thành.

Bàng Hạo ánh mắt có chút kinh hãi, lắp bắp nói :


  • Ngươi . . . ngươi lại còn là một cái linh hồn lực võ giả ?

Y lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh được nữa, tên tiểu tử này không những
có chiến lực nghịch thiên, nhục thể lại cường hãn, lại còn có linh hồn lực
hùng mạnh, cái này . . . còn là người sao ?

Quan trọng hơn là hắn mới bao nhiêu tuổi ?

Coi như tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không khả năng nghịch thiên như vậy,
đồng thời tu luyện đấu khí, linh hồn lực lẫn nhục thân, vậy . . . hắn còn có
cái chết tiệt điểm yếu a ?

Bàng Hạo sắc mặt đã trắng đến không thể trắng hơn, kinh ngạc trong lòng đã bị
thay thế bởi nỗi sợ hãi, trong lòng thầm than :


  • Thiên phú của người này thật sự quá kinh khủng, e rằng ngay cả Vương giáo
    chủ năm xưa cũng phải kém hơn một đoạn ! Nếu cho hắn thời gian, đạt tới Võ
    Thánh là không thể nghi ngờ, thậm chí có một chút hi vọng xung kích Võ Thiên
    trong truyền thuyết !


  • Đáng tiếc ! Không thể trở thể đồng môn của ta !


Bàng Hạo hai mắt hiện lên vẻ kiên quyết, nếu đã không thể thu nhận hắn vào môn
phái của mình, liền chỉ còn cách nhân lúc hắn chưa trưởng thành huỷ diệt hắn.

Tốc độ trưởng thành của loại yêu nghiệt này cực kỳ khủng bố, cho dù Bàng Hạo
cũng tự thẹn không bằng, nếu để hắn trở thành Võ Thánh, chỉ bằng Thiên Sinh
Môn còn đang trong thời kỳ hồi phục e rằng không ngăn nổi.

Nếu mà đám người này mà biết trước mặt họ bây giờ chính là thiếu tông chủ mà
họ cho là đã chết không biết sẽ có cảm tưởng gì ?

Đáng tiếc nếu là Sư Vương Đường Chấn đích thân dẫn đội thì có lẽ sẽ nhận ra Tử
Thiên, mặc dù không hoàn toàn chắc chắn cũng sẽ không tuỳ tiện động thủ.

Hai bên vốn nên là bằng hữu đồng môn, nay lại trở thành sinh tử chi địch.


Sát Thần Ký - Chương #76