Người đăng: doimatmaudo
Tử Thiên đưa mắt nhìn hắn, lạnh lẽo phun ra một chữ :
Nam tử ngẩn ngừoi, cho là mình vừa mới nghe nhầm, nói :
Hắn cũng không có ý đã kích Tử Thiên cái gì, mà đây là sự thật, Lục Tinh Võ
Quân trên cơ bản hoàn toàn có thể dùng một bàn tay mài chết Võ Linh cấp.
Tử Thiên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ đạm mạc, cười lạnh nói :
Một câu nói thờ ơ lạnh nhạt như vậy nhưng lại mang theo một cỗ đế vương ngạo
khí bất diệt, ngạo thị quần hùng !
Các ngươi muốn giết ta ? Các ngưoi còn chưa đủ tư cách !
Một câu đầy bá đạo làm nam tử kia sửng sốt, chỉ thấy nhiệt huyết trong ngừoi
sôi trào, ngửa mặt lên trời cười to nói :
Linh Hồn thể của hắn bằng một loại tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy tan
biến, hoá thành từng điểm sáng năng lượng truyền vào cơ thể Tử Thiên.
Tử Thiên kinh hãi vội vàng hô lớn.
Nhưng đã không có tiếng đáp lại, chỉ còn lại đâu đó một đạo thanh âm tiếng
cừoi có chút thê lương lẫn giải thoát . ..
Tử Thiên ánh mắt không còn nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ là lẳng lặng đứng đó
hồi lâu, cho đến khi tiếng cừoi của nam tử hoàn toàn biến mất mới quỳ xuống
dập đầu trước mộ của hắn mấy cái.
Bất giác hắn cảm giác được thương thế của mình vậy mà đã khôi phục tới bảy,
tám thành, tu vi thậm chí nhờ nhân hoạ đắc phúc mà phi thường tiếp cận Võ Quân
cảnh giới, chỉ cần hắn bế quan một thời gian liền có thể đột phá.
Cố Bách Chu vẻ mặt bất cần đời cũng biến mất, hai mắt tràn lên hoả diễm nói.
10 người kia cũng khẽ liếc qua, trong mắt ít nhiều lộ ra vẻ kinh diễm, cũng
không phải là vì Thanh Liên Đài mà là nữ tử tuyệt mỹ đang ngồi trên toà thanh
liên giống như cửu thiên thần nữ không dính phàm trần.
Thậm chí ngay cả Lâm Giai thường ngày vạn phần tự tin về nhan sắc của mình
cũng không khỏi sinh ra một chút lòng đố kỵ của nữ nhân.
Cố Bách Chu tính mê gái trỗi dậy, cơ hồ muốn chảy nước miếng thèm thuồng.
Bàng Hạo có chút nhức đầu nói :
Hắn nói như vậy đương nhiên muốn cảnh báo Cố Bách Chu rằng người của Thiên
Sinh Môn gặp họ tuyệt đối không có khả năng buông tha.
Bàng Hạo ánh mắt dời sang Tử Thiên, âm trầm nói :
Tử Thiên hít sâu một hơi, Thanh Long Cổ Kiếm loé lên trong tay, hai mắt lạnh
băng nhìn đám người Thiên Vương Giáo, khí thế trên người trong nháy mắt bùng
nổ, thân thể của hắn như một tia chớp bay tới chỗ đám người kia đang đứng.
Tử Thiên gầm lên một tiếng, tay cầm Thanh Long Cổ Kiếm như giao long xuất hải
đâm ra một kiếm, vô vàn đạo kiếm khí xung quanh điên cuồng gào thét, mũi kiếm
sắc bén loé lên sắc xanh hướng đám ngừoi Thiên Vương Giáo đệ tử đâm tới.
Bàng Hạo, Cố Bách Chu, Lâm Giai mấy ngừoi nhất thời ngây ngẩn, đầu óc có chút
hỗn loạn không hiểu ra sao.
Bọn hắn ở đâu cũng không nghĩ tới, một gã Cửu Tinh Võ Linh gặp trường hợp này
còn dám hướng một đám Võ Quân bọn hắn chủ động xuất thủ.
Hơn nữa là không có giải thích cái gì, chỉ hét lên một tiếng là đã liều mạng
đâm ra một kiếm, bộ dạng cơ hồ giống như là không chết không thôi, đây là
chuyện gì a ?
Không lẽ bây giờ chúng đệ tử Thiên Sinh Môn đều hiếu chiến như vậy sao ?
Nhưng mà cho dù là tên hiếu chiến thế nào thì cũng phải thấy rằng trận chiến
này căn bản là hắn không có phần thắng chứ, đây đơn giản không phải là chiến
đấu mà là đi chịu chết a !
Bất quá khi bọn hắn nhìn thấy một kiếm này thì lập tức thu lại lòng khinh thị,
bởi vì bọn hắn cảm nhận được một kiếm này hoàn toàn vượt qua một kích toàn lực
của Võ Linh Đỉnh Phong, hoàn toàn có thể tại chỗ mạt sát Nhị Tinh Võ Quân.
Hai nam tử đứng gần Tử Thiên nhất khẽ cau mày, bước chân dừng lại cắm rễ vững
chắc trên mặt đất, một chưởng đánh ra.
Tử Thiên ánh mắt phát lạnh, Thái Cực Thất Huyền Biến bí pháp nhất thời bạo
phát, tầng thứ nhất biến hoá thành lực lượng vô biên nhập vào thân kiếm, uy
lực so với lúc trước liền bạo tăng gấp đôi.
Một kiếm kinh khủng ! Cơ hồ có thanh âm thương long gầm thét mà đến !
Bàng Hạo tu vi cao nhất, lập tức phát hiện ra có điều không đúng, vội vàng
quát lên :
Nói rồi cũng lập tức đánh ra một chưởng, liên hợp với hai người kia chưởng lực
đối kháng với Thanh Long Cổ Kiếm.
Khá tốt có Bàng Hạo kịp thời ra tay gánh bớt phần lớn uy lực, nếu không chỉ sợ
hai ngừoi này không chết cũng bị đoạn một cánh tay.
Tử Thiên hô hấp đình trệ, thân hình cuồng lui mấy bước, ánh mắt lạnh lùng quét
sang Bàng Hạo nhất nhãn.
Bàng Hạo cũng lui về phía sau hơn nửa bước, chỉ thấy cánh tay mình có chút đau
rát, lông mày không nhịn được nhíu chặt.
Người làm được chuyện này ít nhất phải có Tứ Tinh thậm chí Ngũ Tinh Võ Quân
mới làm được !
Đám ngừoi Cố Bách Chu phía sau chỉ là hơi nhíu mày một chút, nhưng cũng lập
thủ ra tay động thủ, thực lực của thanh niên này tuyệt đối không chỉ có Cửu
Tinh Võ Linh phổ thông, không cẩn thận liền có thể lật thuyền trong mương . .
.
Hừ ! Tử Thiên đối mặt với thế công như vũ bão của mấy ngừoi chỉ hừ lạnh một
tiếng, kiếm khí vô cùng vô tận không chút e dè mãnh liệt chống lại.
Toàn Phong Chưởng ! Tử Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, cuồng bá cơn lốc ở
trong tay của hắn hiện lên, một xoắn ốc bão táp hướng về đám người đánh giết
đi qua, cơ hồ muốn dùng cuồng phong sắc bén đem mấy người toàn bộ chém chết.
Sau khi độ qua Thiên Địa Cực Cảnh, sức chiến đấu của Tử Thiên đã tăng mạnh,
thương thế lúc này mới hồi phục được gần 8 phần nhưng thực lực cũng đã vô cùng
đáng sợ, lại được bí pháp, dị năng và nhục thân cường đại tăng phúc, lực lượng
bùng phát ra ngay cả Tứ Tinh Võ Quân cũng không chịu nổi.
Một chưởng này đánh ra vậy mà đem tất cả đệ tử Thiên Vương Giáo kể cả Lâm
Giai, Cố Bách Chu hai người là Tứ Tinh Võ Quân đồng loạt đánh lui, mấy người
có tu vi dưới Quân cấp trực tiếp phun máu, sắc mặt phờ phạc.
Cố Bách Chu, Lâm Giai hai người vừa đánh vừa lui, trong lòng kinh hãi chí cực,
Thiên Sinh Môn đệ tử làm sao lợi hại như vậy rồi a ?
Nên biết bọn hắn tư chất trong đám đệ tử Thiên Vương Giáo cũng coi như là
thượng đẳng, tu luyện công pháp, đấu kỹ thế nhưng là đều là hàng thượng đẳng,
căn bản không phải đệ tử Ngũ Đại Chính Giáo ở Ô Long đế quốc có thể so sánh
đấy.
Hơn nữa điều kiện tuyển chọn đệ tử của Thiên Vương Giáo cực kỳ nghiêm khắc, vì
thế tuỳ tiện chọn ra một gã đệ tử của họ đều có thể coi là siêu cấp thiên tài
nhân vật đệ tử ở Thiên Sinh Môn.
Bằng vào tu vi của bọn hắn hoàn toàn có thể vượt cấp chiến thắng Ngũ Tinh Võ
Quân bình thường, đối phó với một cái Cửu Tinh Võ Linh lại còn không được sao
?
Thế nhưng kết quả lại làm bọn hắn được mở rộng tầm mắt, tên này rõ ràng yêu
nghiệt tới mức không thuộc về loài người, vượt giai chiến đấu dễ như ăn cháo,
một mình đánh lui cả đám ngừoi bọn họ.
Nhân vật như vậy, sao có thể xuất hiện ở cái địa phương khỉ ho cò gáy như
Thiên Sinh Môn ?
Tử Thiên càng đánh càng hăng, mặc dù thực lực tổng thể của hắn không bằng gần
chục người này cộng lại nhưng chiến lực đơn thuần thì hơn xa, hơn nữa sau khi
đánh ra một đòn trấn nhiếp nhân tâm hắn liền không chủ động đôi công nữa, từ
từ tìm ra sơ hở của đối phương mà hạ thủ.
Tử Thiên thân hình không hề giảm tốc lại bay sang một gã đệ tử đứng gần đó, Cố
Bách Chu mấy ngừoi giận dữ gầm lên một tiếng, công kích như bão vũ đánh tới
vây kín cả ngừoi hắn.
Nhưng Tử Thiên thân pháp thật sự quá nhanh, chỉ dùng bộ pháp cơ bản và vận tốc
kinh khủng liền dễ dàng tránh né mấy đạo công kích mạnh nhất, còn lại hắn ngay
cả liếc mắt cũng lười, trực tiếp dùng thân thể đã đạt tới Tôi Tuỷ đại viên mãn
đụng nát.
Tên đệ tử kia cũng có tu vi Tam Tinh Võ Quân, nhưng lúc này nhìn thấy kim sắc
phật thủ ngay cả dục vọng đánh một trận đều không có, nhưng khổ nỗi không gian
xung quanh cơ hồ bị lực lượng kinh khủng của phật thủ toàn bộ phong bế, khiến
cho hắn muốn đi cũng không được.
Ầm một tiếng vang dội, thanh trường kiếm trong tay trực tiếp bị kim sắc phật
thủ đánh gãy thành từng mảnh, còn tên đệ tử Thiên Vương Giáo thì thất khiếu đổ
máu, xương cốt cả người cơ hồ bị đánh cho rã rời, nằm bẹp trên đất như chó
chết.