Người đăng: doimatmaudo
Một mình tiến vào động phủ đã hơn mười phút, Tử Thiên chỉ cần đi theo sự chỉ
dẫn của Long Lão tìm kiếm phòng chứa yêu linh, mặc cho đám người phía sau vẫn
tham lam ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại chém giết tranh bảo vật.
Có điều cũng không làm hắn phải chờ lâu, càng đi sâu hắn càng cảm nhận được ba
động của yêu linh càng lúc càng mạnh mẽ, có không ít con còn có thực lực không
yếu hắn bao nhiêu.
Tử Thiên đưa mắt ngó tên nam tử trẻ tuổi với nét mặt tham lam bên cạnh mà bĩu
môi, lắc đầu ngao ngán.
Vài phút sau, hắn bắt gặp một cái cửa đá bằng ngọc mát lạnh, trong bụng có
chút mừng rỡ, căn phòng này được thiết kế đặc biệt như vậy, hẳn là đồ tốt
không ít.
Một quyền mạnh mẽ hình đầu rồng lập tức đem cửa phòng bằng đá phá nát, cảnh
tượng bên trong làm Tử Thiên cho dù định lực vững như bàn thạch cũng phải biến
sắc há hốc mồm.
Trời đất quỷ thần ơi ! Một biển yêu linh đến gần cả mấy trăm đốm sáng bay lung
tung trong phòng, rõ ràng là đang bị phong ấn sau khi chiếm đoạt, nhìn thấy
một màn này mà choáng váng đến ong cả đầu a.
Tiểu Long bên cạnh cũng ngây duỗi ra rồi mừng như điên, hắn cảm nhận được
không ít khí tức mạnh mẽ từ đám yêu linh này, chỉ cần đem chúng cắn nuốt sạch
thì việc trùng kích Võ Vương cũng không phải là không thể !
Đối với việc tên tham ăn này nuốt yêu linh như cháo bột thì Tử Thiên cũng chỉ
có thể nặn ra một nụ cười khổ từ chối cho ý kiến, rồi trở về với vẻ băng lạnh
như trước, đưa mắt cảnh giác xung quanh.
Chừng được mười phút thì quả nhiên có người đến, là 4 hán tử vạm vỡ mặt mày
hung hãn lao tới, thấy Tử Thiên đứng chặn trước cửa động thì dừng, đưa mắt
nhìn vào trong thì há hốc mồm sững sốt với mớ yêu linh khổng lồ, ánh mắt lộ ra
vẻ tham lam nồng đậm.
Tử Thiên nét mặt tĩnh lặng như mặt hồ, cặp mắt hổ phạch cũng chẳng có chút
tình cảm gì, nhìn như một cái vực sâu không đáy làm người ta thấy lạnh cả sống
lưng bỗng bùng lên một ngọn lửa màu xanh rất khó thấy, thân hình bỗng nhiên mờ
ảo đi trong tầm mắt bọn người kia.
Bốn người ngẩn người mất vài giây rồi tỉnh ngộ nhưng đã muộn, một tên trong
bọn chúng " hự " lên một tiếng đau đớn rồi thân hình như cây cung rời khỏi nỏ
bắn thẳng vào bức tường đá sau lưng, làm vỡ nát cả tường đá.
Tử Thiên thân hình không hề chuyển động, ánh mắt lần đầu hiện lên vẻ hung tàn
như một sát thần bước ra địa ngục, hai mắt bỗng lóe lên một tia ánh sáng hủy
diệt mọi thứ, trên tay bừng lên một ngọn lửa màu xanh thẳm, khẽ quát :
Cả khu vực vốn tối om bỗng sáng bừng lên một ánh lửa xanh biếc, lại nghe thấy
tiếng kêu la thảm thiết như ma quỷ gọi hồn làm nhiều người dựng tóc gáy, mũi
thì ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt, trong lòng phát run vì không biết chuyện
quỷ quái gì đang xảy ra trong căn phòng phía trước, e ngại lui xa không dám
bén mảng tới nữa.
Tử Thiên ánh mắt nhạt nhẽo nhìn hai tên ngu xuẩn đang trở thành thi cốt vô hồn
trong biển lửa xanh thẳm rồi quét tới tên cuối cùng đang sợ tới run lẩy bẩy,
tay phải lóe lên ánh sáng mang theo sự sát phạt làm tên kia hoảng sợ quay đầu
bỏ chạy thục mạng.
Nhưng ngay khi thân hình tên đó vừa quay về phía sau thì đã hộc máu mồm như
suối, một cặp phi dao sáng loáng như kim quang đã xuyên thủng cả ngực y, tạo
thành một bãi máu thịt bầy nhầy trên người, tên đó còn không kịp kêu lên một
tiếng nào, thân hình nặng nề vô lực ngã bịch xuống đất, sinh mệnh lập tức theo
đó đoạn tuyệt.
Hoàng quang hủy diệt trong mắt bỗng biến mất, trả lại vẻ lạnh lùng thường ngày
cho đôi mắt, Tử Thiên kinh hãi nhìn xung quanh, yết hầu giật giật, bản thân
hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ xuống tay độc ác quyết đoán như vậy, chỉ là từ
lúc có được Hải Tâm Diễm hắn mới có trạng thái có chút không ổn định này.
Thở dài một tiếng mệt mỏi, Tử Thiên quay lại nhìn Tiểu Long lúc này vừa thu
thập toàn bộ yêu linh, đang chăm chú nhìn hắn.
Ổn chứ ? Tiểu Long nhếch mép hỏi cộc lốc.
Chắc vậy ! Tử Thiên cười khắc khổ đáp.
Tiểu Long im lặng không nói gì nữa, trong đầu thoáng tưởng tượng tới hoàng
quang hủy diệt vừa rồi trong mắt bạn hữu của hắn, đôi mắt có chút trắng dã,
nhưng cũng chỉ quay đầu theo Tử Thiên rời đi, tìm tới khu vực khác.
Tử Thiên thân ảnh xé gió lao về phía trước, nơi hắn cảm nhận được có một ít uy
áp của pháp bảo, hiển nhiên đây chính là một trong những vật mà hắn quan tâm
nhất.
Khi bước vào động phủ tràn ngập ánh sáng, Tử Thiên không khỏi sửng sờ trước
cảnh vật trước mắt . ..
Trong không gian động phủ chứa cả mấy trăm thân ảnh có một khối vòng tròn mang
hào quang cường thịnh đang đem 7 món pháp bảo sáng lấp lánh bọc vào bên trong,
cảnh tượng thật thần kỳ.
Mà pháp bảo nào cũng hòa quang rực rỡ, uy áp từ linh hồn yêu linh khiến cho
một kẻ có thực lực Võ Linh cảnh cũng không dám xem thường.
Hai mắt Tử Thiên ngưng trọng quét xung quanh, nhìn thấy tên nào cũng hai mắt
đỏ ngầu đầy tham lam, miệng chảy nước dãi nhìn bước tường hào quang đang yếu
dần, có điều xem ra thực lực của Tử Thiên ở đây cũng được xếp vào tầng thứ cao
nhất, người mạnh hơn hắn thật sự rất ít, mà chỉ cần không phải là Võ Ngân cấp
vượt qua Tứ Tinh thì hoàn toàn không đủ trình cùng hắn so tài, huống chi bên
cạnh hắn còn có một gã Võ Hoàng Cường Giả và một cái khôi lỗi thực lực Thất
Tinh Võ Ngân, cho dù hắn có một tay đoạt hết mọi thứ ở đây thì cũng chẳng tên
nào cản được.
Có điều tất nhiên Tử Thiên không phải loại người lòng tham không đáy như vậy,
hai mắt hắn dừng lại ở một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, từ đó hắn cảm nhận
được nguồn đạo lực cực kỳ hùng hậu, hơn nữa nhìn vào lại có vẻ chưa thực sự
hoàn thiện, tuy nói không phải là pháp bảo mạnh nhất ở đây nhưng lại có tiềm
năng cường hóa bằng khả năng của Hắc Thạch Đao thì thành tựu sau này sẽ rất
kinh người.
Theo như Tử Thiên cảm nhận thì thanh trường kiếm kia lực lượng đã gần đạt tới
Thiên Phẩm Sơ Cấp, còn mạnh hơn cả Hắc Thạch Đao hiện tại rất nhiều, bằng mọi
giá hắn cũng phải thu nó vào tay !
Thu hồi vẻ tinh quang khó thấy trong mắt, Tử Thiên lần nữa đưa mắt nhìn xung
quanh, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, cả ba người bọn Tiêu Quyết đều không có
ở đây, ba người họ đều là đệ nhất tân sinh đệ tử của các kỳ, thân phận cực
cao, đương nhiên đãi ngộ vô cùng tốt, chỉ riêng Tiêu Quyết là người yếu nhất
mà cũng đã có bảo vật trấn kỳ của Cổ Thạch Kỳ là Đồ Sư Kiếm lực Thiên Phẩm Sơ
Cấp ngang với mấy món pháp bảo mạnh nhất ở đây, mấy thứ này đương nhiên không
đủ làm họ phải chấn động.
Nghĩ đến đây Tử Thiên không khỏi nở nụ cười chua chát, tự hỏi thiên tài ở đâu
cũng được cung phụng hết cỡ, vậy mà tại sao hắn thì ngược lại bị đối xử như nô
dịch như thế, hắn thật sự không hiểu . ..
Cắn chặt môi kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, hai mắt hắn lại dán lên
thanh trường kiếm màu xanh kia, nét mắt dần lộ ra vẻ ngưng trọng cực kỳ, vì
theo hắn thấy, bức bình phong hào quang kia đã sắp bị chấn vỡ.
Tất nhiên không phải chỉ có hắn nhận ra điều này, hàng trăm ánh mắt thèm
thuồng đều nhắm vào 7 kiện pháp bảo đó, bởi ai cũng biết trong cái đế quốc bé
nhỏ này thì những loại pháp bảo như vậy cũng đủ được coi là đồ cực phẩm rồi.
Quả nhiên không đến 10 phút đồng hồ sau, bức tường hào quang bỗng lung lanh dữ
dội, rồi trước bao ánh mắt cuồng nhiệt thi nhau vỡ vụn.
Ngay lúc đó, hàng trăm thân ảnh hai mắt đỏ ngầu tham lam quên mình lao tới chỗ
7 món pháp bảo . . .