Người đăng: doimatmaudo
Thấm thoát đã gần 5 tháng từ lúc Tử Thiên bế quan, khắp sơn động cỏ mọc um
tùm, nhưng nếu ai để ý kỹ sẽ thấy ba động bên
Lại thêm hai tuần nữa, thời hạn nửa năm đã gần kề . ..
Đột nhiên ba động xung quanh bùng nổ, một cỗ kình lực mạnh mẽ phá tan cửa
động, một đạo thân ảnh vận hắc bào lao ra ngoài, để lộ khuôn mặt anh tuấn vạn
phần.
Tử Thiên khẽ nắm chặt đôi tay, cảm nhận nguồn đạo lực mạnh mẽ hơn trước lúc bế
quan mà cực kỳ hài lòng, trên tay thỉnh thoảng lại xẹt lên một đạo lôi điện,
rõ ràng Thanh Yêu Quang Lôi mà hắn cướp được từ Lôi Vân đã bị hắn thôn phệ
hoàn toàn, dù sao cũng chỉ là một loại giả dị năng, uy lực thua xa Hải Tâm
Diễm, nên cũng không mấy khó khăn.
Dù vậy cũng giúp hắn thực lực của hắn tăng tới Bát Tinh Võ Linh, theo Tử Thiên
cảm nhận, nếu bây giờ gặp lại Lôi Vân thì hắn chỉ cần phất tay một cái là cho
tên kia nằm chết ngất.
Không chỉ có thế, hắn còn rất thành công trong việc tu luyện các đấu kỹ, mà
điển hình chính là Hỏa Lôi Cương Thể, lúc này đã ổn định bước vào nhất trọng
văn.
Việc có đầy đủ mọi pháp quyết tu luyện mọi mặt làm sức chiến đấu của hắn đã
mạnh nay lại càng thêm kinh khủng, vượt xa mọi Võ Linh Cường Giả thông thường.
Thế nào, thỏa mãn chứ ? Thân ảnh Tiểu Long bỗng xuất hiện bên cạnh, cất
giọng có chút đắc ý hỏi.
Hoàn hảo ! Tử Thiên khuôn mặt vốn vô cảm nay hiếm hoi xuất hiện một nét
cười nhàn nhạt, đáp.
Hắc hắc, có bổn đại gia ta ân cần dạy dỗ thì được như vậy cũng là đương
nhiên ! Tiểu Long cười ha hả, tự tâng bốc mình.
Tử Thiên nghe câu này thì mặt đen lại, hứ . . . cái gì mà chỉ dạy chứ ?
Cái này phải gọi là tra tấn thì đúng hơn, tên ác bá kia không cho hắn cơ hội
để thở, hết luyện công rồi đến luyện dược, tới khi hắn không ngồi được nữa mà
lăn đùng ra đất mới thôi.
Đã vậy lại còn suốt ngày lảm nhảm chỉ trích nhức hết cả đầu, kểu như :
Tên ngu kia ! Nhà ngươi đang luyện dược hay là đang nấu cháo vậy hả ? Làm
lại cho ta !
Cái quái gì thế này ? Ngươi muốn mệt chết lão tử hả ?
Mau lên, một giờ nữa mà không xong thì ta cúp cơm tối đấy !
Gần nửa năm thôi mà hắn gần như phải thuộc lòng mấy cái câu ca thán của con
rồng đáng ghét kia rồi.
Không biết trình độ của ta hiện tại được tính là phẩm nào nhỉ ? Tử Thiên
quay sang hỏi.
Ngươi ấy hả ? Miễn cưỡng đạt tới nhất phẩm, có gì mà nhiều ? Tiểu Long cười
giễu cợt.
Tử Thiên ánh mắt càng lúc càng lạnh xuống, băng hàn nhìn Tiểu Long làm tên kia
câm miệng vội vàng chuồn luôn, không dám hó hé gì nữa.
Tử Thiên khẽ xoa một chiếc nạp giới trắng như tuyết, khóe miệng vẽ ra một
đường cong, bên trong nạp giới này chứa đầy đan dược Nhất Phẩm Sơ, Trung, Cao
Cấp, ngoài ra còn có một ít Nhị Phẩm đan dược mà hắn may mắn luyện chế thành
công nhờ vào công dụng thần kỳ tăng chỉ số thành công của dị năng.
Bất quá trong lúc hắn bế quan cũng gặp phải một vấn đề, đó là Hắc Thạch Đao do
chênh lệch giữa yêu linh và pháp bảo quá lớn nên rất dễ bị mất kiểm soát, tuy
có Tiểu Long mạnh mẽ áp chế nhưng từ giờ để cả hai bên đồng hóa hắn tạm thời
không thể sử dụng nó được nữa, bắt buộc phải tìm pháp bảo khác thay thế tạm
thời.
Khẽ thở dài một tiếng, hắn định bế quan thêm một thời gian nữa nhưng lại gặp
biến cố nên phải xuất quan sớm, đi tìm pháp bảo mới.
Lấy trong nạp giới ra bản đồ, hắn dễ dàng tìm thấy gần đây có một quầy đấu giá
khá lớn, có lẽ sẽ có thứ hắn cần.
Tuy lúc này hắn không có quá nhiều tiền, nhưng đan dược lại không thiếu, có
thể cầm ra để đổi, Nhất Phẩm Luyện Dược Sư ở những nơi khác thì chả là cái gì
nhưng ở chỗ này thì cũng ít nhiều có phân lượng.
Huống chi trong tay hắn thậm chí còn có cả Tam Phẩm, Tứ Phẩm Đan Dược, nếu tin
này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ hắn sẽ là cái đích cho mấy tên tham lam tới
tranh đoạt.
Thân hình hắn liền hóa thành một đạo hư ảnh phóng về phía trước, nửa giờ sau
đã xuất hiện trước quầy đấu giá, ánh mắt cũng lấp lánh tinh quang.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đến những chỗ như thế này, quả thật có
chút không thoải mái, dù sao hắn cũng là con người không thích náo nhiệt, nếu
không phải vì có thứ cần tìm thì hắn cũng chẳng thèm tới mấy chỗ thị phi này.
Có điều hình như hắn muốn yên tĩnh mà vào trong cũng không được, trái lại chỉ
càng làm hắn trở thành tâm điểm của nhiều ánh nhìn.
Đơn giản là vì dung mạo của hắn quá mức thu hút, hẳn là được xếp vào hàng nam
nhân có mị lực hạng nhất, hoàn mĩ tới nỗi nhiều người tưởng hắn được đúc từ
kim cương mà có.
Vì thế giữa dòng người tấp nập đến cả ngàn vậy mà hình như hắn là người từ mặt
trăng mới xuống, thu hút toàn bộ ánh mắt của các thiếu nữ, nhiều cô trên mặt
hiện lên vẻ hâm mộ và yêu thích, thỉnh thoảng lại mỉm cười yêu mị.
Còn lũ nam nhân thì ghen ăn tức ở, từng ánh mắt mang theo sự ghen tị và chút
sát khí ném chỗ hắn.
Tử Thiên lòng nóng như lửa đốt, luôn miệng kêu khổ thầm, đoạn đường ngắn thế
mà với hắn cứ như là đi viễn chinh, khó khăn lắm mới đi vào được bên trong
phòng đấu giá, mới khẽ vuốt mồ hôi trên trán.
Phòng đấu giá này cũng khá lớn, khắp nơi đều được trang trí vải lụa xinh đẹp,
ở trung tâm căn phòng lót thảm đỏ đặc biệt, hẳn là chỗ để khảo giá.
Tử Thiên cũng không vội vàng, từ từ tìm một chỗ ngồi ít người rồi lặng lẽ ngồi
xuống, đưa mắt quan sát những người tới tham dự.
Quả nhiên không ngoài hắn dự đoán, đến khi mọi người vào hết chỗ ngồi thì hắn
đã phát hiện ra ít nhất có 4, 5 cỗ khí tức mạnh mẽ, ước chừng đạt tới Võ Ngân
cấp bậc.
Ánh mắt hắn lãnh đạm quét tới chỗ một gã nam tử trẻ tuổi gầy nhom hai đang ôm
hai thiếu nữ ăn mặc nóng bỏng, nét mặt hiện ra vẻ bất trị.
Hiển nhiên Tử Thiên chả hơi đâu mà để ý tới cuộc ăn chơi trác loạn này của gã,
chỉ là sau lưng tên đó có một lão giả đầu tóc bạc trắng mang theo một loại khí
tức làm hắn cũng phải có chút ngưng trọng.
Lão im lặng đứng khoác tay trước ngực, giả mù giả điếc với cái chuyện bên cạnh
. ..
Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi đầy đủ, thì từ trong cánh gà một nữ tử vận
bạch y xinh đẹp bước ra dưới ánh mắt hâm mộ của mấy tên nam nhân, khẽ mỉm cười
động lòng người bước lên chỗ đấu giá.
Tất nhiên cái thứ mị hoặc tâm này của nàng không có tác dụng gì với kẻ có trái
tim bằng băng như Tử Thiên nhưng lại cho gã nam tử trác loạn kia phát cuồng,
hung hăng đẩy hai thiếu nữ ăn mặc bỏng mắt kia ra, hai mắt đầy dục hỏa không
bỏ sót bất cứ đường cong nào trên người thiếu nữ bạch y.
Đám nam nhân kia hai mắt bốc lửa nóng, hoan hô vang dội, riêng Tử Thiên lại
nhìn nàng với một vị ý rất khác, hắn thông minh tuyệt thế, biết một người con
gái trẻ như vậy mà lại làm chủ sàn đấu giá thì làm sao có thể bình thường
được.
Đợi tiếng hoan hô xung quanh lắng xuống, Thanh Phương mới cho bắt đầu cuộc đấu
giá, tươi cười nói :
Nàng vừa dứt lời, nhiều ánh mắt tham lam đã đổ dồn vào cái bình ngọc màu
trắng, linh dịch này không dễ có, trong khu vực này thường chỉ có cách con em
thế gia mới được dùng thường xuyên, công dụng của nó ai cũng hiểu, đều phi
thường muốn có.
4000 linh tệ ! Một đại hán la lớn.
5000 linh tệ !
6000 linh tệ !
Tử Thiên ngồi nhìn lũ người thi nhau tăng giá mà suýt chút nữa là bật cười,
cái thứ linh dịch này hắn đã luyện đi luyện lại quá nhiều lần đến phát chán,
tính ra cũng có hơn mấy trăm bình, phẩm chất lại cực tốt, nay đám người kia
lại đi tranh dành một cái bình nhỏ xíu như vậy, có phải quá buồn cười không ?
Cuối cùng Ngưng Khí Tán đã được bán đi với cái giá 1 vạn linh tệ, nghĩa là gấp
ba lần giá ban đầu a !
Ngồi cả nửa giờ đồng hồ mà chẳng thấy được thứ gì ra hồn, Tử Thiên nét mắt
không khỏi có chút chán nản.
Hầu như toàn là mấy thứ vớ vẫn như Nhất Phẩm hay Nhị Phẩm Bảo Khí, Phàm Cấp
Thần Khí, pháp bảo, kim giai đấu kỹ, v.v. . . toàn mấy thứ rác rưởi.
Bất quá dường như cũng hiểu được nổi chán nản của hắn, cuối cùng Thanh Phương
cũng đưa ra một thứ có giá trị :
Nhiều người còn đang chảy nước miếng vì bộ trận pháp kia lập tức bị lời nói
của nàng làm cho choáng váng.
20 vạn linh trị . . . có đùa không thế ?
Chỉ cái giá khởi điểm thôi cũng gấp 20 lần Ngưng Khí Tán, làm sao mà những thế
gia bình thường như họ có thể mua nổi ?
Nhưng cũng không ai lên tiếng phản bác, trận pháp có thể chém chết cả Võ Ngân
cường giả thì cái giá đã cũng chẳng lấy gì làm nhiều.
Tử Thiên hai mắt đầy tinh quang, rõ ràng hắn rất động tâm với thứ này, tuy
rằng thực lực hắn bây giờ chưa chắc đã thi triển được bộ trận pháp này nhưng
trong trường hợp khẩn cấp thì chỉ có thể liều mạng, mà cái này là thứ rất đáng
để cho hắn làm vậy !
Hoắc gia, Hoắc Mông ! 25 vạn ! Nam tử trác loạn tên Hoắc Mộng hùng hổ ra
giá.
Ha ha, Hoắc công tử đã chịu chơi như vậy, Lan Kỳ ta sao có thể đứng nhìn !
30 vạn ! Không đợi hắn có thời gian đắc ý, một nữ tử mỹ lệ ngồi ở một góc
phòng đã lên tiếng tranh đoạt.
Hắc hắc ! Thinh gia, Thinh Phó ! 40 vạn ! Một nam tử khôi ngô khác có một
vị lão giả Võ Ngân sau lưng cũng tham gia.
Vậy là cả phòng đấu giá lại trở thành cuộc đấu của ba nhà Hoắc, Lan, Thinh
gia, cuối cùng lại bị lên tới 70 vạn.
Hai vị, cái giá này cũng là cực hạn của ta rồi, nếu hai người có thể trả
giá cao hơn thì Thinh Phó ta xin nhận thua ! Thinh Phó bất đắc dĩ lắc đầu cười
khổ nói.
Ha ha, vậy Lan Kỳ ta cũng không khách khí nữa ! 80 vạn ! Có điều sau khi
nàng nói xong câu này, sắc mặt cũng không lấy gì làm dễ chịu, đưa mắt nhìn
Hoắc Mông.
90 vạn ! Hoắc Mông cười khẩy nói, hắn lý nào lại không hiểu khó khăn của
Lan gia chứ.
Lan Kỳ sắc mặt trầm xuống, nắm tay run lên nhưng không tiếp tục ra giá, rõ
ràng đây cũng là giới hạn mà nàng đạt tới rồi.
90 vạn lần thứ nhất !
90 vạn lần thứ hai !
90 vạn lần thứ . . . !
100 vạn ! Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng lạ lẫm vang lên làm mọi người
sững sờ tròn mắt, vội quay lại nhìn vào nơi phát ra thanh âm vừa rồi, nét kinh
ngạc trong mắt càng đậm vì đó chỉ là một thanh niên trẻ tuổi.
Thanh Phương cũng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Tử Thiên,
nàng ngờ thanh niên trẻ tuổi thế lại có nhiều tiền như vậy, hơn nữa lại còn
dám cướp đồ từ tay Hoắc Mông.
Tử Thiên biết tuy đây là toàn bộ số tiền mà hắn có lúc này nhưng hắn không hề
sợ, bởi trong nạp giới của hắn còn rất nhiều đan dược để đổi.
Hoắc Mông nhíu mày nhìn Tử Thiên, trong lòng bỗng cực kỳ ghen tị vì dung mạo
anh tuấn hút hồn của đối phương, xưa nay hắn luôn cho mình là nhất, không ai
hơn được, nên không chấp nhận để thua một nam tử cùng tuổi như vậy, bèn cắn
răng quát lớn :
Cả phòng đấu giá chấn động, không ai nghĩ tới Hoắc Mông lại chịu chơi tới mức
này.
Lão giả đứng sau Hoắc Mông cũng khẽ biến sắc, số tiền này quả thực là hơi quá
dự kiến của lão.
Hoắc Mông ngược lại đắc ý nhìn Tử Thiên, kẻ dám tranh đoạt với hắn đều chỉ có
kết cục là thảm bại mà thôi.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt ngấm, trợn mắt há mồm khi Tử Thiên lấy
trong nạp giới ra hàng chục chứa bình ngọc chứa linh dịch, hờ hững nói :
Tên nào tên nấy há to cái mồm như cái bát, không dám tin vào mắt nữa rồi.
Vừa rồi dù là Thanh gia cũng chỉ đem ra đấu giá vài bình Ngưng Khí Tán, đã
khiến người ta tranh đoạt căng thẳng, bây giờ tự nhiên lại có một gã tùy tiện
xuất ra 50 bình Linh Cốt Tán với hiệu quả gấp đôi, vậy nếu cộng với số linh tệ
thì hắn bây giờ ra giá tới 200 vạn linh tệ !
Kinh ngạc một hồi rồi lập tức có nhiều kẻ tham lam đứng bật dậy, hai mắt đỏ
bừng nhìn 50 chiếc bình ngọc, liếm môi vẻ thèm muốn.
Nhưng lúc chúng sắp bị lòng tham che mờ lý trí thì bỗng cảm thấy cơ thể nặng
xuống, rồi thấy vài ánh mắt lạnh lẽo quét tới mình, sợ hãi vội ngồi xuống.
Họ biết nếu gây chuyện trong phòng đấu giá này thì sẽ phải hứng chịu cơn thịnh
nộ của Thanh Gia ngay tức khắc !
Hoắc Mông suýt nữa là trật quai hàm, điên cuồng nhìn Tử Thiên bằng đôi mắt oán
độc, nhưng hắn không dám tiếp tục ra giá, đây đã là cực hạn của hắn rồi. Chỉ
có thể hậm hực ngồi xuống mà trong lòng như muốn phát hỏa.
Thanh Phương mỉm cười nhìn hắc bào nam tử, gật đầu khẽ nói :
Rồi trước ánh mắt nóng cháy tham lam của mọi người thu lấy 50 bình Linh Cốt
Tán và 100 vạn linh tệ.
Tử Thiên cười hoan hỉ, bây giờ hắn đã có thêm một con bài tẩy mạnh mẽ. Thân
phận Luyện Dược Sư quả là khủng bố.
50 bình linh dịch hắn xuất ra cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, chưa tính là gì
với hắn cả !