Ngũ Đại Pháp Vương


Người đăng: doimatmaudo

Trong một khu rừng thưa, một đạo thân ảnh màu đen lóe lên trên không trung rồi
bay vào bên trong rừng, khẽ nói :


  • Chừng này chắc đủ xa rồi ! Nói rồi khí tức hắn đột nhiên giảm xuống nhanh
    chóng, khuôn mặt có chút mệt mỏi, rõ ràng để sử dụng một nguồn sức mạnh kinh
    khủng của Võ Hoàng Cường Giả đối với thân thể của hắn vẫn là hơi miễn cưỡng.


  • Chậc chậc, cơ thể ngươi cũng trâu thật, chịu đựng được đến lúc này mà vẫn
    chưa hoàn toàn vượt quá khả năng nhỉ ! Long Lão chép miệng nói, tính ra Tử
    Thiên cũng đã dùng sức mạnh của hắn suốt một giờ đồng hồ, lại liều mạng bay
    như thằng điên với tốc độ cao nhất để thoát khỏi địa phận Lôi Gia, cơ thể phải
    hoạt động hết công suất, nếu không phải cơ thể hắn mang huyết mạch Thái Dương
    Vương thì đã đứt hết một số kinh mạch mà nằm liệt tại chỗ rồi.


  • Hầy, không biết trong hai cái chiến lợi phẩm này có gì hay ho không ? Tử
    Thiên khẽ thả mình ngồi xuống một tảng đá lớn, tay vuốt nạp giới đã cướp được
    từ Lôi Đao và Trương Trưởng Lão ánh mắt không khỏi có chút sáng lên, dù sao
    Lôi Đao cũng là gia chủ một gia tộc khá lớn, hẳn là có vài thứ đồ tốt chứ nhỉ
    ?


Tâm thần hắn khẽ đi vào bên trong nạp giới dò xét, quả nhiên có khá nhiều thứ
thú vị, không thua kém bao nhiêu so với cả Diệp Gia.

Tử Thiên ánh mắt quét khắp không gian nạp giới, chậm rãi rút ra Hắc Thạch Đao
trầm trọng rồi tống nó vào trong nạp giới Lôi Đao để mặc nó làm thịt mấy cái
pháp bảo tồn kho.


  • Hử ? Long Lão bỗng nhiên kêu lên một tiếng nhẹ, hai mắt sáng rực lên nhìn
    vào một quyển trục, há mồm quát :


  • Phàm nhân, bảo vật của ngươi kia rồi kìa !


Tử Thiên cau mày nhìn về phía một quyển màu xanh nhìn đã rất cũ nằm riêng ở
một góc nạp giới, bèn đưa tay chụp lấy mở ra xem, lập tức há hốc mồm vì dữ
liệu trong đó : " Hỏa Lôi Cương Thể Linh Quyết, thần quyết tu luyện thân thể,
bảo vật chấn phái của Lôi Hỏa Môn trăm năm trước, Chuẩn Huyền Giai Bí Pháp, sử
dụng sức mạnh dung hợp lôi hỏa, kích dẫn lôi hỏa, tăng cường nhục thể đến kinh
người, chia làm cửu trọng văn, luyện đến đại thành có thể so sánh với Huyền
Giai Trung Cấp Bí Pháp thông thường, nhục thể cường đại khó sánh ! ".

Không nhịn được hít vào một hơi lãnh khí, bảo vật đây rồi, có thêm bộ bí pháp
tu luyện thân thể này là coi như hắn đã có đầy đủ các mảnh ghép để tu luyện
hoàn hảo ở mọi mặt, tất nhiên là chỉ ở thời điểm này !

Hẳn là Lôi Đao gặp cơ duyên kinh người mới may mắn có được bộ bí pháp này,
không muốn để lộ ra bên ngoài nên giữ trong nạp giới.


  • Chặc chặc, sao cái tên tiểu tử đẹp mã nhà ngươi lại may mắn thế nhỉ ? Long
    Lão ở một bên có chút không vừa ý, thằng này vừa mới hạ sơn đã liên tiếp gặp
    bảo vật, nhớ lại năm xưa hắn khổ sở thu thập từng món đến đổ máu khắp nơi mà
    muốn bật khóc a.

Tử Thiên chả thèm để ý đến hắn, hung hăng lật tung cả cái nạp giới, không lâu
sau lại thu được một mớ đan dược tam phẩm lẫn tứ phẩm, nhưng lần này chả thèm
nghe Long Lão mỉa mai gì, hắn đem hết ra đặt sẵn một chỗ để mai dùng.

Hết cả giờ đồng hồ, cả hai cái nạp giới gần như đã bị hắn lấy sạch mấy thứ quý
giá, trong đó có cả 7 viên Lôi Thiên Châu phòng thân, uy lực của nó khi bộc
phát khiến cả Lôi Đao có lẽ cũng phải e ngại đôi chút.


  • Tiếp theo ngươi muốn làm gì ? Long Lão cười nửa có nửa không, quay sang hỏi
    Tử Thiên.


  • Bế quan ! Trở nên mạnh hơn ! Tử Thiên trả lời chắc như đinh đóng cột.


  • Tốt ! Không ngoài dự liệu ! Long Lão hoan hỉ, nói tiếp :


  • Để ngươi có thêm một cái bổn sự, lão tử sẽ dạy người về luyện dược thuật
    trong thời gian này vậy !


  • Luyện dược thuật ? Tử Thiên kinh ngạc.


  • Hắc hắc, để bổn đại gia cho ngươi mở rộng tầm mắt, năm xưa ta tung hoành
    đại lục, chính là nhờ một phần vào thân phận Luyện Dược Đại Tông Sư mà có,
    ngươi có thể trở thành Luyện Dược Sư phẩm chất cao thì đừng nói là Diệp Gia mà
    cả mấy lão yêu quái trên đại lục cũng ngoan ngoãn cụp đuôi chạy theo như vịt
    ấy chứ ! Long Lão đắc ý nói văng cả nước bọt, rõ ràng hắn đối với Luyện Dược
    Thuật có lòng tin rất lớn.


Tử Thiên có chút trầm ngâm, quả thực hắn rất động tâm với Luyện Dược Thuật,
nếu đan dược của hắn có phẩm chất cao thì đừng nói là tiền tài như núi đổ mà
muốn kiếm vài tên hộ vệ cũng chẳng có gì là khó, hơn nữa hắn cũng hiểu rất rõ
tầm quan trọng của đan dược lớn thế nào, nếu hắn có thể trở thành Luyện Dược
Sư thì thực lực của hắn đương nhiên cũng theo đó mà tăng mạnh.

Tính ra cũng được gần một tháng từ lúc hắn hạ sơn tới giờ, không lâu nữa sẽ
cùng ba đồng môm còn lại tới thăm dò ma giáo, vậy phải nâng cao thực lực càng
nhiều càng tốt.

Tất nhiên hắn sẽ không chỉ biết ăn đan dược để tăng cấp mà sẽ tu luyện một
cách có căn cơ để duy trì khả năng chiến đấu vượt cấp, hắn quá hiểu hậu quả
của việc dụng tốc bất đạt !


Trong một vùng rừng núi hoang vu, một lão già râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp
bằng như lão tăng nhập định trăm năm không gì suy chuyển được ở giữa một đám
người ngồi vây quanh, người nào cũng nhìn lão bằng đôi mắt khâm phục hết mực.

Phạm Ưng Vương thật lợi hại, cuối cùng cũng khôi phục tu vi tới Võ Vương Ngũ
Tinh Cảnh rồi ! Một nam tử ngồi gần lão giả cất giọng thán phục nói.

Hắc, từ sau trận đại chiến 8 năm trước, lão nhân gia ngài hầu như chỉ bế quan
tu luyện, bây giờ đột phá cũng là chuyện đương nhiên thôi ! Một hán tử khác
bồi thêm.

Trong tông phái hiện này cũng chỉ Hàn Tả Sứ và Dương Hữu Sứ là phải ở lại
trong coi tông môn, còn những vị cao thủ tiền bối đều bế quan dài hạn đề tăng
thực lực, hẳn ngày báo thù rửa hận của chúng ta cũng không còn xa a !


  • Điều đó còn phải nói sao, năm đó lũ cẩu Thiên Sinh Môn ra vẻ thương nước
    thương dân, giả danh chính đạo nhân lúc Thiên Vương Giáo chúng ta vừa trải qua
    đại nạn, nguyên khí tổn thương mà vây đánh, làm chúng ta phải chạy tới chỗ
    thâm sơn cùng cốc này, nếu không có các vị tiền bối liều mạng chặn hậu thì
    chúng ta đã chết không có đất chôn thây rồi, thù này không báo thề không làm
    người ! Một vị tráng hán vành mắt đỏ quạnh, tuy nói Thiên Vương Giáo của hắn
    do một tên đại ác ma lập ra nhưng sau khi lão chết thì cũng đã thay đổi rất
    nhiều, giáo chủ Vương Tử Quân lại là một vị thánh sống trong lòng bọn họ,
    trong cuộc chiến yêu thú năm đó ngài một mình cùng 7 chiến binh đệ tử xông ra
    độc chiến với yêu thú mà tọa hóa, mấy tên chó xưng là chính đạo đã không giúp
    thì thôi, lại dở trò bẩn thỉu ra tay ám toán làm bọn họ điên cuồng không thôi,
    từ lâu đã không còn xem trời đất này là gì nữa, liều mạng hồi phục nguyên khí
    chờ ngày báo thù rửa hận.

Mọi người nghe đại hán kia nói vậy đều lập tức trở nên hung hãn dị thường sát
ý trùng thiên.


  • Đáng hận hơn cả là lũ khốn đó lại bắt đi thiếu chủ của chúng ta, nay sống
    chết không rõ . . . mẹ nó, ăn hiếp một đứa trẻ thì có bản lĩnh gì ? Đợi đến
    khi bọn ta quay lại thì sẽ cho cái gọi là Ngũ Đại Chính Giáo của Tây Bắc Đại
    Lục chó gà không tha, đem máu bọn chúng tế giáo chủ và các huynh đệ của ta !

Cả quảng trường hung khí gần như làm trời đất cũng phải biến sắc, rõ ràng
trong 8 năm qua người của Thiên Vương Giáo đã lấy thù hận để làm lý lẽ sống
của mình, điên cuồng tu luyện bán sống bán chết, không ngừng bí mật chiêu mộ
nhân tài, thực lực đại tăng, số lượng Võ Hoàng, Võ Vương cộng lại trên 30
người, so với năm xưa có lão tổ có thực lực chạm tới Võ Thiên hay Vương Tử
Quân là Võ Thánh Cường Giả khiến ngay cả Viễn Cổ Bát Tộc cũng phải sợ hãi thì
vẫn còn thua kém rất nhiều nhưng cũng xem như hồi phục lại một chút thực lực,
nếu không phải vì còn ngại cả Tây Bắc Đại Lục liên thủ hay vì toàn bộ cao thủ
tiền bối do trận đại chiến thảm liệt đó mà trọng thương quá nặng nay vẫn chưa
hồi phục hoàn toàn thì đã xông lên tạo ra một trường huyết họa rồi.

Năm xưa tính ra thì Thiên Sinh Môn cường hãn như vậy cũng chẳng là cái thá gì
so với Thiên Vương Giáo từng vũ động trời đất ở trung châu, nếu không phải hết
bị yêu thú tấn công rồi bị một thế lực thần bí bỏ đá xuống giếng phải chạy
thương tới Bắc Đại Lục thì còn lâu cái đám ruồi nhặng kia mới làm họ chật vật
như vậy.

Ngay lúc bọn họ còn đang nghiến răng nghiến lợi thì đôi mắt của lão giả được
gọi là Phạm Ưng Vương đã chậm rãi mở ra, dùng một thanh âm khản đặc nhưng mang
theo uy áp khủng khiếp lan rộng :


  • Các ngươi không cần phải vội vàng, cứ tiếp tục khổ công luyện tập, chỉ cần
    đợi Phó Giáo Chủ đạt tới Võ Tông Cảnh là chúng ta sẽ cho bọn cẩu tặc kia biết
    động vào Thiên Vương Giáo chúng ta thì phải trả giá như thế nào ! Ông ta chính
    là ông ngoại của Tử Thiên, năm xưa nghĩ rằng vì năng lực kém cỏi mà làm con
    gái cùng cháu nội chết thảm mà thống khổ dị thường, từ lúc trở về lập tức bạt
    mạng tu luyện, thực lực năm xưa vốn tổn hại nghiêm trọng vì đại chiến nay cũng
    đã hồi phục phần nào, trở thành cao thủ hạng nhất trong Thiên Vương Giáo hiện
    nay.


  • Ha ha ! Phạm đại ca, câu này thật hợp ý ta a ! Mọi người còn chưa kịp phản
    ứng với câu nói của Phạm Ưng Vương, một thân ảnh lực lưỡng đã xuất hiện bên
    cạnh Phạm Ưng Vương, khí tức bàng bạc so ra thì kém Ưng Vương một chút nhưng
    cũng không chênh lệch nhiều, hiển nhiên cũng là một vị Võ Vương cảnh.


  • Tượng Vương đại nhân ? Mọi người giật mình thốt lên, ai cũng biết đây chính
    là người đứng thứ hai trong Ngũ Đại Hộ Pháp, thực lực đạt tới Tam Tinh Võ
    Vương, Tượng Vương - Tạ Chiến.


  • Năm xưa cũng chỉ vì thực lực của ta quá kém mà không giúp gì được cho vợ
    chồng Tử Quân, lần này sẽ khác ! Ưng Vương nhìn Tạ Chiến, khóe miệng hơi nhếch
    lên nhìn gần giống như một nét cười, khẽ đáp.


  • Mọi việc năm xưa không thể trách huynh được, trận chiến cấp độ Võ Thánh làm
    sao huynh có thể can dự vào ? Tạ Chiến nhìn vị đại ca năm xưa ngạo khí ngất
    trời nay lại trở thành một ông lão già nua dùng hận thù để sống qua ngày thì
    lòng đau như cắt, cười khổ khuyên.


Thực ra Tạ Chiến nói cũng không sai, năm đó đại chiến với Yêu Thú là trận đánh
đỉnh cao mà chỉ có cường giả Võ Thánh có thể nhúng tay vào, những vị Võ Tông
cảnh như họ thì có thể làm gì ?

Nhưng dù là lúc cực thịnh thì họ cũng chỉ có trên dưới 10 Võ Thánh mà thôi,
vẫn lấy giáo chủ làm cột chống trời, sau khi yêu thú tấn công thì lại chết gần
hết, còn những người như hộ pháp, thánh sứ sau đó trong trận chiến cuối cùng ở
Trung Châu đều thiêu đốt nguyên thần để mở đường máu rút lui, thực lực theo đó
mà giảm mạnh, tới nổi tới lúc ở Tây Bắc Lục bị vây thì chỉ có vài vị Võ Tông
chấn thủ, nhiều người còn hóa thành linh hồn chờ tái tạo thân thể, căn bản
không phải chuyện họ có thể thay đổi.

Tất nhiên trong tông môn thật ra vẫn một vài lão quái vật từ đã theo Sát Nhân
Lão Quỷ từ lúc khai sơn lập địa, nhưng dù sao vẫn không thể địch nổi thế địch
như nước vỡ bờ, tử thương quá nửa, nay chỉ còn lại vỏn vẹn hai vị vẫn còn đang
trong vòng luân hồi khôi phục thương thế.

Có điều đối với lời khuyên của Tạ Chiến Ưng Vương vẫn bỏ ngoài tai, khuôn mặt
già nua đầy nếp nhăn làm người ta thấy tang thương.

Tạ Chiến cũng không mấy bất ngờ, chỉ có thể thở dài nói :


  • 3 người kia cũng tạm thời xuất quan rồi, hẳn là đang tới đây gặp huynh !

Lời nói của lão vừa xong thì từ phía đông đã nổi lên một trận gió mạnh mẽ, ba
đạo thân ảnh khí tức mạnh mẽ lập tức hạ xuống bên cạnh hai người Ưng Vương.


  • Đại ca ! Nhị ca ! Ba người hai nam một nữ ôm quyền cung kính nói với Ưng
    Vương cùng Tạ Chiến, nét mặt có chút vui mừng.

Ưng Vương gật đầu trầm mặc, cũng không quá nhiều biểu cảm, nhưng ba người kia
không hề có chút tức giận, họ biết từ lâu trái tim của ông đã nguội lạnh rồi.

Đám người xung quanh sợ tái mặt, bọn hắn thế nào cũng không ngờ hôm nay lại
cùng lúc gặp được cả năm vị cao thủ nhất lưu của Thiên Vương Giáo thế này, ba
người mới đến đều là hộ giáo pháp vương của tông phái, Sư Vương Đường Chấn,
Lang Vương Trầm Đăng, Ngư Vương Hà Lân.

Ưng Vương Phạm Hoang, Tượng Vương Tạ Chiến, Sư Vương Đường Chấn, Lang Vương
Trầm Đăng, Ngư Vương Hà Lân, đây chính là Ngũ Đại Hộ Giáo Pháp Vương, một
trong những lực lượng mạnh nhất của Thiên Sinh Môn hiện nay.

Trong ba người thì Đường Chấn, Trầm Đăng đã là Nhất Tinh Võ Vương, còn Hà Lân
thì kém hơn một chút nhưng cũng đạt tới Cửu Tinh Võ Vương Đỉnh Phong, thực lực
không hề thua kém Tĩnh Nhàn sư thái của Thiên Sinh Môn.


  • Sao các ngươi đều đột ngột xuất quan vậy ? Tứ Đại Thánh Sứ đâu ? Phạm Hoang
    cất giọng trầm trầm hỏi.


  • Ha ha, bốn tên đó cứ ngồi lì trong động bế quan không chịu ra, phó tông chủ
    cũng hết cách với bọn hắn, nên chỉ gọi bọn ta thôi ! Đường Chấn cười lớn đáp.


Tạ Chiến cũng mỉm cười, Tứ Đại Thánh Sứ được hình thành để bảo vệ đại điện của
tông môn, nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, hiển nhiên nếu không phải gặp tình huống
đại sự thì khó có thể ra ngoài.


  • Không giấu gì đại ca, phó tông chủ lần này nói Luyện Cốt Đường phát hiện ra
    một khu di tích cổ nên đang tới đó chiếm lấy làm của riêng, Ngũ Đại Chính Giáo
    dường như có động tĩnh, phái ra các cao thủ hậu bối đi thăm dò, ngoài ra còn
    có không ít các tiểu môn phái, bang hội cũng lăm le muốn đoạt chút tiện nghi,
    phó tông chủ vì vậy muốn một trong số chúng ta dẫn theo một ít cao thủ hậu bối
    tới đó quan sát động tĩnh, nhưng tuyệt đối phải che dấu hành tung, nếu có thể
    thì đoạt một ít bảo vật quan trọng về ! Vị nữ tử duy nhất trong 5 người nhẹ
    nhàng giải thích, dung mạo nàng cũng được tính là mỹ nữ, thu hút không ít ánh
    nhìn hâm mộ.

Phạm Hoang nét mặt lộ ra chút sát ý, năm xưa Luyện Cốt Đường chính là một
trong những tông phái giữa đường làm phản, bất ngờ tấn công Thiên Vương Giáo,
tuy sau này bị đánh tan tác nhưng có lẽ vẫn có một vài tên chuột chạy thoát.


  • Di tích này là của ai ? Tạ Chiến hỏi.


  • Không rõ, nhưng theo một vài tin tức thì chắc là của một vị Võ Hoàng Cảnh !
    Hà Lân đáp.


  • Võ Hoàng ? Tạ Chiến cau mày khó hiểu, chỉ là một khu di tích của Võ Hoàng
    Cấp, làm gì tới mức lũ người Luyện Cốt Đường phải chạy tới chiếm đoạt.


  • Hắc hắc, tuy chỉ là di tích của Võ Hoàng, nhưng trong đó lại có vài vật làm
    những hậu bối của chúng phải điên cuồng, Hoàng Cực Tâm ! Trầm Đăng cười nhạt
    nói.


Tạ Chiến ồ lên một tiếng, Hoàng Cực Tâm chính là thần vật trong mắt mọi cường
giả Võ Ngân Đỉnh Phong, chỉ cần có được nó thì sẽ rút ngắn được rất nhiều thời
gian cho việc tiến vào Võ Hoàng Cấp, lại còn bớt đi trở ngại cho việc trở
thành Võ Vương sau này, hơn nữa lại không để lại di chứng cho việc sử dụng đan
dược, hiệu quả rất kinh người.


  • Chưa hết ở đó còn có vài món thần binh chuẩn thiên phẩm xuất thế ! Đường
    Chấn cao hứng nói.

Phải nói một chút, về pháp bảo hay thần binh lợi khí cả trước và sau khi xuất
hiện linh hồn được chia làm nhiều cấp bậc, gồm có : Phàm, Linh, Thiên, Quân,
Vương, Thánh, Thần, mỗi cấp lại chia làm ba phẩm : hạ, trung, thượng, uy lực
càng cao càng mạnh.

Ví như Hắc Thạch Đao tuy là thần binh đệ nhất nhưng vẫn chưa bộc lộ được một
phần vạn sức mạnh của nó, hiện tại cùng lắm cũng chỉ xếp vào hàng Linh Cấp
Trung Phẩm, chẳng qua Hắc Ám Thánh Long là ngoại lệ vì sử dụng sức mạnh dung
hợp nên mới tới được tầng cấp mạnh mẽ như vậy, nhưng chuyện này sẽ làm cho
việc tăng cấp của nó khó khăn hơn vạn phần.


  • Hắc, còn chuyện này đệ chắc rằng đại ca cũng sẽ động tâm a ! Đó là ở đó
    nghe nói có thần vật trong danh sách Đại Lục Thần Vật xuất thế ! Thanh Liên
    Đài ! Trầm Lăng hai mắt có tinh quang ẩn hiện, nói.

Phạm Hoang nghe vậy cũng giật mình, nét mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi,
dù sao thì một thứ được xếp vào bảng Đại Lục Thần Vật đều làm cho những cường
giả tối cao cũng phải điên cuồng vì nó.

Đại Lục Thần Vật không hề có bất cứ phân chia nào, chỉ cần là thứ có uy lực,
hoặc khả đặc biệt kinh người thì sẽ lập tức được liệt vào, trong đó không ít
những thứ được lưu truyền từ thời viễn cổ, những thứ này không thua kém dị
biến cấp thuộc tính năng về độ quý hiếm thậm chí còn hơn ở độ tính năng độc
đáo của chúng.

Mà Thanh Liên Đài lại vừa vặn nằm trong số đó, bài danh thứ 59 trên danh sách.
Tuy không được xếp hạng cao nhưng vẫn làm cho mọi người phải đỏ mắt tranh
dành, vì nó có khả năng giúp người ta tu luyện với tốc độ nhanh gấp mấy lần
bình thường, làm vết thương phục hồi nhanh chóng, hơn nữa tuy không có khả
năng chiến đấu trực tiếp nhưng lại có khả năng truyền năng lượng cho chủ nhân
trong thời gian ngắn, lại có thể đột ngột hóa thánh sát chiêu của người sử
dụng. Chỉ vài điểm này thôi cũng làm cho người ta phải thèm nhỏ dãi.

Khó trách Luyện Cốt Đường phải vội vã chạy tới đó, chắc chắn là vì Thanh Liên
Đài !


  • Hầy, nếu chuyện này là thật thì chúng ta không thể không nhúng tay vào,
    Đường Chấn lần này dẫn bọn tiểu bối đi đi ! Phạm Hoang nói.


  • Vâng ! Đường Chấn có chút vui mừng đáp.


  • Mang Bàng Hạo và Hồng Yên, hai đứa nó là thiên tài mới nổi, chuyến này xem
    như đi lấy kinh nghiệm ! Tạ Chiến nhắc nhở.


  • Được ! Đường Chấn gật đầu, rồi hóa thành một đạo quang ảnh bay về phía ngọn
    núi nơi chúng đệ tử đang tu luyện.


Phạm Hoang khẽ thở dài, vành mắt bỗng nhiên có chút ửng đỏ khó thấy, ánh mắt
vô định nhìn về phía trước, hình ảnh một đứa bé trai khôi ngô hiện lên trước
mắt, nếu bây giờ nó còn ở đây, hẳn là không ai trong đám đệ tử có thể theo kịp
thiên phú của nó.


  • Tử Thiên . . . ngoại công vô dụng, không bảo vệ được con !


Sát Thần Ký - Chương #44