Người đăng: doimatmaudo
Diệp Hân, Diệp Nha hai người không chút chần chừ chạy vào trong trang viên, Tử
Thiên hơi chần chừ một lúc rồi cũng đành phải đi theo.
Vào đến phòng khách rộng lớn ba người vội tìm một góc đứng để quan sát tình
hình hiện tại xảy ra trong trang viện. Tử Thiên ánh mắt quét qua đám người
Diệp Gia trong phòng, bất giác cũng phát run trước bổn sự của Diệp Gia. Theo
hắn cảm nhận thì ít nhất phải có tới 8 tên Võ Linh cấp, chia ra đứng thành hai
hàng xung quanh, còn người đàn ông thân mặc thanh y ngồi trên ghế khảm ngọc ở
giữa thì thực lực càng sâu không dò được, nhưng từ khí thế mạnh mẽ của lão
phát ra thì có lẽ ít nhất cũng là Nhất Tinh Võ Hoàng cường giả.
Phía sau lão còn có 4 lão giả có thực lực chừng Võ Ngân cấp, với thực lực thế
này, khó trách Diệp Gia có thể xưng hùng xưng bá ở khu vực này !
Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng hẳn lại trên người một nam tử chừng 25, 26
tuổi, ánh mắt co rút lại, trong lóe lên một tia kinh sợ !
Nam tử thoạt nhìn còn khá trẻ này cư nhiên lại là một Võ Linh Tam Tinh cường
giả, khuôn mặt cũng không hề là anh tuấn, nhưng lại tỏa ra khí thế cực kỳ có
uy lực, trên mặt đầy vẻ tự tin lẫn cao ngạo nhưng quả thật là y rất có vốn
liếng để cao ngạo nha !
Ở tuổi như thế mà đã là Võ Linh thì dù là ở Thiên Sinh Môn cũng được xếp vào
loại kỳ tài bậc nhất !
Bầu không khí bên trong phòng cực kỳ khó chịu, đám người đứng sau nam tử kia
phần lớn đều có thực lực khá mạnh, đứng khoác tay cười lạnh nhìn người Diệp
Gia, trên mặt tên nào cũng lộ ngang ngược.
Lôi Vân, hôm nay ngươi dẫn nhiều người đến Diệp Gia ta như vậy là có ý gì ?
Ngươi tưởng Diệp Gia là trái hồng ngươi muốn đá đi đâu cũng được ư ? Một trong
bốn lão giả có thực lực Võ Ngân cấp giận dữ quát lên.
Diệp Tín tiền bối không cần phải uy hiếp ta, hôm nay Lôi Vân ta tới chỉ có một
điều muốn hỏi là chuyện hôn sự mà Lôi Gia mấy ngày trước đã có câu trả lời hay
chưa ? Nam tử tên Lôi Vân kia sắc mặt không hề để ý tới Diệp Tín, ánh mắt chợt
phát hiện ra Diệp Hân ở một góc, liếm môi hỏi.
Diệp Gia ta từ trước đến nay không có thông lệ hai nữ hầu hạ một chồng, Diệp
Mặc ta không thể đồng ý điều này được ! Nam tử trung niên ngồi im lặng nảy giờ
cuối cùng cũng lên tiếng, tiếng nói không lớn nhưng lại làm cho người ta cảm
thấy không lạnh mà run.
Diệp Gia hình như là đang muốn chống đối với Lôi Gia ? Nét mặt Lôi Vân trầm
xuống, cười âm độc nói.
Mặc dù Diệp Gia thua kém Lôi Gia các ngươi, nhưng nếu muốn hạ được Diệp Gia
chúng ta thì vẫn là quá không thực tế ! Diệp Mặc nét mặt cực kỳ cương quyết,
nói lớn.
Có lẽ Diệp bá phụ không biết, Lôi Gia chúng ta sớm đã ký kết liên minh với Hắc
Kim Tông rồi ! Lôi Vân trong mắt hiện ra một tia độc ác, lạnh lùng nói.
Lời này của y lập tức làm tất cả mọi người của Diệp Gia sắc mặt trắng bệch,
một cảm giác bất an lập tức ào ào nổi lên trong tâm trí họ.
Hắc Kim Tông là tông phái có thực lực mạnh mẽ hơn cả tất cả môn phái ở khu vực
này cộng lại, cao thủ như mây, tuy không ở trong phạm vi gần nơi này nhưng nếu
họ liên minh với Lôi Gia thì chỉ còn phất tay một cái là đập nát Diệp Gia ngay
lập tức !
Sắc mặt Diệp Mặc sa sầm nét mặt, hai tay nắm chặt hết cỡ, lão căn bản không
nghĩ tới chuyện Lôi Gia có thể liên minh với một thế lực khủng bố như thế, lúc
trước tuy Lôi Gia có thực lực mạnh hơn Diệp Gia, nhưng chênh lệch cũng không
quá xa, Lôi Gia tất nhiên sẽ không dám khai chiến theo kiểu máu chảy thành
sông như thế, nhưng bây giờ có Hắc Kim Tông chống lưng, Diệp Gia hiển nhiên
không còn là đối thủ của chúng nữa.
Chỉ cần lúc này Diệp Gia từ chối chuyện Lôi Vân yêu cầu, e rằng Diệp Gia sẽ
gặp nguy hiểm khôn lường.
Cả căn phòng yên lặng như tờ, bất cứ ai trong Diệp Gia đều im lặng cúi đầu
không nói gì, nếu nói Diệp Mặc đồng ý gả con gái mình cho tên vô lại Lôi Vân
này thì trời sập cũng không thể, nhưng nếu từ chối hắn thì cả Diệp Gia có thể
sẽ bị xóa xổ, nên ai cũng đều có chung một ý nghĩ . ..
Nghĩ là nghĩ thế thôi, chứ có thách cũng chẳng tên nào dám ngu ngốc há miệng
phun ra mấy cái suy nghĩ trong đầu, làm vậy chắc chắn gia chủ nhất định sẽ đem
chúng băm thây vạn đoạn !
Hà . . . dù sao Lôi Gia cùng Diệp Gia cũng có chút giao tình, vậy ta cũng sẽ
cho các ngươi một con đường, 1 tuần sau, trên Phong Thiền Đài, cử ra một người
cùng thế hệ đánh bại được ta trong khu vực này, vậy thì Lôi Gia dùng danh dự
tông phái tuyệt đối không đụng tới chạm gì tới Diệp Gia, nhưng nếu các người
thất bại, Diệp Ngọc và Diệp Hân sẽ là của ta, thế nào ? Nhìn sắc mặt đám người
Diệp Mặc đại biến, Lôi Vân không khỏi cười to một tiếng đắc ý, ngạo nghễ nói,
cũng không cấp thêm cơ hội nói chuyện cho Diệp Gia, quay người đi thẳng khỏi
trang viện.
Y đi rồi mọi người vẫn im lặng như vậy một lúc lâu, tìm ra một người cùng thế
hệ đánh bại được y trong thành trì này á ? Hoang tưởng !
Lôi Vân bản thân đã tới Tam Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, tuy trên đại lục đương
nhiên có nhiều người mạnh hơn y, nhưng trong cái thành trì nhỏ bé này, đào đâu
ra người cùng thế h có thể thắng y chưa ?
Ngay cả Diệp Ngọc ngộ tính cực cao cũng chỉ là Tam Tinh Võ Chuyển thôi, căn
bản không phải đối thủ của y !
Lôi Vân tuy kiêu ngạo nhưng thực lực cùng thiên phú quả là không chê được, tỷ
thí như vậy chẳng phải là ép người quá đáng sao ?
Nhưng nếu từ chối y, chỉ sợ một khi Hắc Kim Tông nhúng tay vào, Diệp Gia nhất
định sẽ vào cảnh gà bay chó sủa, chạy trời không khỏi nắng.
Phụ Thân ! Diệp Hân thẩn thờ một lúc lâu, cuối cùng cắn răng chạy tới chỗ Diệp
Mặc đang ngồi, cất giọng nhẹ nhàng nói.
Nha đầu ngươi cuối cùng cũng về rồi . . . có điều chuyện này ngươi không cần
phải bận tâm ! Diệp Mặc thấy nhi tử quay về trên mặt cũng thoáng lộ ra vẻ mừng
rỡ, nhưng sau lại xua xua tay, nói, chuyện này là quá tầm với nàng rồi !
Dù sao thực lực của Lôi Vân cũng là quá cường đại, chỉ có Diệp Ngọc là có cơ
may chống lại y thôi !
Diệp Hân sắc mặt cũng trầm xuống, loại sự việc thế này cũng không phải là điều
nàng có thể nhúng tay vào, bỗng nhiên nàng nhớ ra điều ra gì, vội quay đầu lại
nhìn về phía góc phòng, nơi một hắc bào nam tử đang đứng khoác tay, trong lòng
không khỏi có chút mừng rỡ, cười giảo hoạt nói :
Cũng không hẳn là như vậy đâu a !
Lời nàng vừa dứt, mọi ánh mắt gắt gao điều đồng loạt đổ dồn phía thân ảnh anh
tuấn phía góc phòng, thấy chỉ là một nam tử so với Diệp Ngọc còn có vẻ trẻ
hơn, không khỏi bất ngờ.
Bị nhiều ánh mắt chăm chú nhìn như vậy, Tử Thiên cũng chỉ có thể cười khổ, cô
nàng Diệp Hân này thật là . . ., nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại
ẩn dấu nhiều nét giảo hoạt a !
Vị tiểu hữu này là . . . ? Diệp Mặc nét mặt ngạc nhiên hỏi, với lão nhìn qua
là biết, nam tử trẻ tuổi này có thực lực Tứ Tinh Võ Chuyển, còn mạnh hơn cả
Diệp Ngọc.
Tên hắn là Vương Tử Thiên, hắn đã cứu ta từ tay Yêu Minh rồi một mình độc đấu
Yêu Sơn, cuối cùng giải vây cho chúng ta khỏi tay Lôi Gia trước cổng thành !
Hắc Hắc này không chừng hắn còn mạnh hơn cả đại tỷ nha ! Diệp Hân vẻ mặt cực
kỳ cao hứng, liên tiếp kể hàng loạt “ chiến công “ của Tử Thiên ra như rao
hàng, đem mọi sự tình từ khi gặp Tử Thiên kể sơ bộ lại cho Diệp Mặc một lần.
Đối chiến Yêu Sơn ? Tất cả mọi người trong phòng nghe câu này lập tức rúng
động, ánh mắt không khỏi hiện ra vài tia không tin, một Tứ Tinh Võ Chuyển bằng
cách nào có thể từ trong tay một Võ Chuyển Đỉnh Phong giao đấu rồi trốn thoát
cho được ?
Diệp Hân tiểu thư cứ quá lời, chẳng qua tại hạ may mắn thôi ! Nghe Diệp Hân
thao thao bất tuyệt, tâng mình lên tận cung trăng thế kia, Tử Thiên không khỏi
lại cười khổ sở, lắc đầu đáp.
Ha ha, thật không ngờ Tử Thiên tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà đạo hạnh đã cao
thâm như vậy, đa tạ ngươi đã cứu Hân nhi, nếu không chỉ sợ xa đội khó tránh
khỏi kiếp nạn ! Diệp Mặc cười ôm quyền hướng Tử Thiên nói.
Diệp tộc trưởng khách khí rồi, trên đường gặp chuyện bất bình rút đao tương
trợ là chuyện thường ! Tử Thiên cười đáp lễ.
Phụ thân, huynh ấy đã nhận lời giúp Diệp Gia, chúng ta có thể nhờ huynh ấy ra
đối chiến Lôi Vân ! Diệp Hân cũng không câu giờ nữa, lập tức đi thẳng vào vấn
đề chính.
Ài da . . . Diệp Tiểu Thư, ta phải nói luôn là việc này quá sức với ta rồi !
Tử Thiên sắc mặt lúc này cũng trở nên khó coi, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu
nói thẳng sự thật, nói hắn đi đấu với một tên Tam Tinh Võ Linh, chẳng khác nào
là tự sát.
Tuy lúc này nói hắn đã là Tứ Tinh Võ Chuyển Đỉnh, hơn nữa nếu dùng hết thủ
đoạn thì có thể cùng loại cường giả như Yêu Sơn lưỡng bại cầu thương, nhưng
quả thật đấu với Lôi Vân thì là quá mức chênh lệch, hắn chắc chắn không trụ
được dưới tay y quá năm hiệp.
Diệp Hân cũng cảm thấy có chút tự diễu cùng hối hận, nàng cũng không nghĩ tới
thực lực của Lôi Vân lại bá đạo như vậy, nên mới có ý muốn nhờ Tử Thiên hỗ
trợ, lúc này đòi hắn làm chuyện phi lý như vậy thì chẳng phải là nàng hơi quá
đáng sao ?
Nghe hắn nói vậy, mọi người trong phòng cũng đều cảm thấy vô lực, người có thể
đánh bại Lôi Vân trong Diệp Gia không thiếu, nhưng muốn có một người cùng thế
hệ với hắn có thể hạ hắn thì quá khó ! Còn nếu để cho những tiền bối ra giao
thủ với y thì chắc chắn mấy lão gia hỏa bên Lôi Gia không chịu để yên.
Tử Thiên nhìn cảnh này cũng chỉ có thể cười khổ vô sách, đột nhiên bên cạnh
hắn xuất hiện một thân ảnh hư ảo mà chỉ mình hắn thấy được, cất giọng âm trầm
lẫn trâm chọc nói :
Phàm Nhân, ngươi quên Hải Tâm Diễm rồi sao ?
Ba ngày sau . ..
Trong một khu rừng rộng mênh mông, một thân ảnh hắc bào nam tử như một tia
chớp lao vù vù về phía trước.
Long Lão, Hải Tâm Diễm thật sự ở chỗ này sao ? Tử Thiên nét mặt cực kỳ hoài
nghi, hắn đã lục tung cả cái khu rừng chết tiệt này cả nửa ngày rồi, mà có
thấy cái quái gì là dị hỏa đâu chứ.
Hắc hắc, tiểu tử ngươi không tin bổn đại gia ta sao ? Ta từng tới đây một lần,
làm sao có thể nhầm được ! Long Lão vẻ mặt có chút đắc ý, cười cười đáp.
Cứ cho là có Hải Tâm Diễm ở đây, vậy nó cũng sớm bị người đoạt mất rồi ! Tử
Thiên bực tức nói.
Ngươi tưởng dị hỏa là khoai lang luộc, tên nào muốn nuốt cũng được hả ? Nếu
không phải thể chất ngươi vạn năm có một, ta ba đời tám kiếp cũng chẳng đưa
ngươi tới đây đâu ! Long Lão nổi khùng, trong bụng thầm chửi cái tên đầu óc
ngắn đang đứng bên cạnh mình, thuộc tính năng cấp dị biến là kỳ vật trên thế
gian, làm gì có chuyện dễ thôn phệ như vậy, ngay cả hắn ở lúc toàn thịnh khi
xưa muốn thu phục Nham Thạch Tâm Diễm xếp thứ 28 trên Dị Biến Thuộc Tính Bảng
cũng chút nữa là bị nó đốt thành than rồi, mà lúc đó hắn đường đường là một Võ
Vương Đỉnh Phong đấy.
Thế bây giờ phải đi đâu tiếp đây ? Ta ngán chuyện phải đi lòng vòng thế này
lắm rồi ! Tử Thiên cũng lười cãi cọ với tên kia, ngán ngẩm hỏi.
Trong lòng có chút thở dài mệt mỏi, tự trách sao lại tự đẩy mình vào hoàn cảnh
thế này . ..
Thực ra, sau khi Long Lão nhắc tới chuyện Hải Tâm Diễm, hắn đã nhanh chóng nhờ
Diệp Gia cung cấp hai loại dược liệu để luyện chế Luyện Hóa Đan, đương nhiên
hắn cũng không thể chỉ biết nhận không, sau đó lại phải hứa sau khi đi tìm Hải
Tâm Diễm trong vòng một tuần nhanh chóng quay lại Diệp Gia. Tuy có được Luyện
Hóa Đan từ tay Long Lão, nhưng cái giá phải trả cũng thật mệt mỏi a . ..
Nếu không phải hắn nói chuyện này sẽ giúp hắn tăng thực lực để đối đầu với Lôi
Vân thì Diệp Gia cũng sẽ không giao dược liệu ra dễ dàng như vậy ! Có điều nếu
có thể thực sự thôn phệ dị hỏa, hắn nhất định sẽ quay lại Diệp Gia !
Theo trong sách cổ thì Hải Tâm Diễm được hình thành từ tinh hoa của nước, dần
gặp biến dị rồi trở thành dị hỏa cuồng bạo, vậy có lẽ là nó ở trong một sông
hồ nào đó ! Nhìn bộ dạng chán đời của Tử Thiên như vậy, Long Lão quả thực muốn
hộc máu, chỉ hận mình không làm gì được nó, đành nén giận giải thích.
Ách . . . sao con rồng nhà ngươi không nói sớm ? Tử Thiên nghe câu này lập tức
điếng người, hắn khổ sở nửa người trong rừng mà không tìm được cái gì cũng chỉ
vì không có mục tiêu nhất định, nếu Long Lão nói sớm thì đâu đến mức này.
Ngươi có hỏi ta sao ? Nếu không phải ngươi đòi một mực lập tức đi tìm Hải Tâm
Diễm thôn phệ để tranh dành tình nhân của Lôi Vân, sao ta phải khổ thế này ?
Long Lão cười mỉa mai đáp.
Tử Thiên giận tím mặt, chỉ có thể hung hăng trừng lão một cái, rồi huy động
cước bộ chạy đi như gió.
Quả nhiên không sai, đi tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được một hồ nước
rộng lớn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy hồ nước thì trong lòng lại kinh hãi không thôi, màu
sắc của nước hồ rất lạ, xanh đậm một cách không bình thường, là nước nhưng
xung quanh lại tỏa ra nhiệt độ nóng kinh khủng, thỉnh thoảng lại thấy nước hồ
dường như có chút sôi lên vì nhiệt độ quá cao.
Nhìn thấy một màn thế này Tử Thiên cũng phải sợ tái mặt, cái hồ nước này rộng
như vậy mà lại bị xem như nồi đun nước thế sao, thứ gì lại có uy lực bá đạo
như vậy ?
Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi ! Long Lão bên cạnh Tử Thiên không khỏi cực
kỳ vui mừng nói.
Phải, phải ! Nhưng làm sao lấy nó lên đây ? Tử Thiên cười khổ một tiếng, hỏi.
Lặn xuống dưới ! Long Lão thản nhiên nói.
Cái gì ? Tử Thiên nhất thời ngốc trệ, chưa nói gì tới độ sâu của cái hồ này,
chỉ riêng nhiệt độ kinh khủng nó thôi đã làm hắn phải trợn mắt há mồm, muốn tự
sát cũng không nên dùng cách này chứ.
Ngươi tính luộc chín ta luôn hả ? Tử Thiên giận dữ quát, thầm chửi tên đồng
đội khốn nạn, dị hỏa tuy hấp dẫn nhưng phải có mạng mới hưởng thụ được chứ.
Hắc hắc ! Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của hắn, Long Lão không khỏi
cười lăn cười bò, tay phải khẽ vung lên, một đạo hỏa diễm nâu đỏ lập tức đem
cơ thể Tử Thiên bao lại, lập tức hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh điều hòa trở
lại, không khỏi ngạc nhiên hỏi :
Đây là . . . ?
Nham Thạch Tâm Diễm, bài danh thứ 28 trong 52 loại dị biến cấp thuộc tính
năng, hình thành trong nhung nham nóng đỏ, ngàn năm tinh luyện mà thành, có
thể kích dẫn núi lửa phun trào, vừa vặn cũng cường đại hơn Hải Tâm Diễm vài
phần ! Long Lão có chút đắc ý nói.
Ài da . . . ngươi cũng nên nhanh lên đi, tuy Nham Thạch Tâm Diễm của ta mạnh
hơn Hải Tâm Diễm nhưng bây giờ ta không ở mức toàn thịnh nên uy lực bị giảm
sút rất nhiều, chỉ e khó có thể chiến thắng Hải Tâm Diễm ! Hơn nữa ngươi cũng
nên nhanh chóng thôn phệ dị hỏa, nếu không sẽ gây kinh động nhiều kẻ tham lam
tới tranh đoạt đấy ! Khuôn mặt Long Lão từ từ hiện lên vẻ ngưng trọng, trầm
ngâm cảnh báo Tử Thiên.
Tử Thiên cũng gật đầu tán thành, dù sao dị biến cấp thuộc tính năng quá hấp
dẫn, chắc chắn sẽ thu hút mấy tên gia hỏa phi tới thì rất phiền phức, mà Hải
Tâm Diễm lại đồng dạng có thể giúp hắn tăng cường thực lực, đương nhiên sẽ hết
sức đoạt lấy.
Khẽ hít một hơi khẩu chân khí, cũng không nhẫn nại thêm nữa, Tử Thiên xoay
người nhảy xuống hồ nước, vận toàn thân kình lực lao thẳng xuống đáy hồ nơi có
ánh sáng xanh phát ra ánh sáng mạnh nhất với tốc độ nhanh nhất.
Càng xuống sâu, thanh quang càng sáng chói, nhiệt độ của nước cũng đồng dạng
tăng lên không ngừng, Tử Thiên cũng phải âm thầm tặc lưỡi, nếu không được Nham
Thạch Tâm Diễm của Long Lão bảo hộ, chỉ sợ hắn đã sớm bị luộc chín rồi.
Có điều, càng xuống sâu nhiệt độ xung quanh càng kinh khủng, làm hắn cũng phải
kinh hãi vội vận đấu khí bản thân tạo thêm một lớp màn bảo vệ hắc hỏa quang để
chống đỡ nổi, rõ ràng với nhiệt độ đáng sợ thế này, Nham Thạch Tâm Diễm cũng
có chút không đương cự nổi nữa.
Thế quái nào mà nước có thể tồn tại với loại nhiệt độ thế này ? Cảm nhận được
độ nóng kinh khủng càng lúc càng tăng, Tử Thiên không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Phàm Nhân, một giờ nữa là ngươi bắt buộc phải quay về ! Sức nóng thế này vượt
quá tưởng tượng của ta rồi, e rằng không chống đỡ được bao lâu nữa ! Ngay
trong lúc hắn còn đang mơ màng thì thanh âm của Long Lão đã truyền tới tai,
lần đầu tiên có chút nghiêm trọng.
Cái gì ? Ngươi nói Hải Tâm Diễm kém hơn dị hỏa của ngươi, sao giờ lại nói thế
? Tử Thiên mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hỏi.
Đúng là dị hỏa của ta mạnh hơn, nhưng lúc này ta so với toàn thịnh không được
1 thành công lực, vết thương cũ cũng chưa khỏi hẳn, nên Nham Thạch Tâm Diễm
đương nhiên cũng rất yếu ớt, nên một giờ đã là cực hạn ! Long Lão giải thích.
Tử Thiên mí mắt giật giật, cũng không dám nói gì thêm, vội vàng thúc đẩy đấu
khí, hóa thành một đạo ánh sáng màu nâu đỏ bay vụt xuống.
Lúc này sức nóng gần như đã bắt đầu xuyên qua lớp bảo vệ của Nham Thạch Tâm
Diễm, nếu không phải có hắc hỏa quang chặn bớt lại, chỉ sợ Tử Thiên đã sớm vì
sức nóng kinh khủng này mà ngất xỉu rồi.
Khốn kiếp, rốt cuộc là còn bao xa ? Tử Thiên trên mặt ướt đẫm mồ hôi, nghiến
răng nói.
Bất kể hắn bay nhanh thế nào, hồ nước vẫn cứ như không có đáy sâu thẳm thăm,
mà nhiệt độ thì vẫn càng lúc càng tăng lên một cách chóng mặt.
Thôi dẹp đi, ông cóc tìm nữa ! Tử Thiên hai mắt đỏ ngầu, hung hăng hét lớn một
tiếng, quay người bay ngược trở lại.
Đúng lúc hắn bỏ cuộc thì thanh âm của Long Lão đã vang lên :
Khoan đã nhìn kìa !
Nghe vậy, ánh mắt Tử Thiên đột nhiên dừng lại trên một chỗ không xa là một màu
thanh quang rực rỡ chói mắt.
Nơi đó có một ngọn lửa xanh biếc đang cháy hừng hực trong làn nước . ..
Hải Tâm Diễm ! Không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tử Thiên, thanh âm đầy
phấn khích của Long Lão đã vang lên đầy kinh hỉ.